Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Nuôi dưỡng linh hồn


trước sau



Tần Hiểu quay đầu nhìn về phía Hỏa Vân, vừa đúng lúc thấy nó lăn một cái, bốn cái chân nhỏ ôm cái đuôi lông xù của mình, cọ rất vui vẻ. Mà cháu trai nhỏ của cậu, mắt nhìn chằm chằm TV, cũng không biết có nghe thấy lời vừa rồi không.


Tần Hiểu cảm thấy hứng thú hỏi: "Duệ Duệ à, chương trình TV này hay vậy sao?"


Tần Duệ lắc lắc chân nhỏ trên sô pha.


Tần Hiểu nhướng mày, đứng lên che trước mắt Tần Duệ, híp mắt cười nói, "Thằng nhóc thối, cháu cho rằng chú không trị được cháu phải không?"


Tần Duệ chu miệng, tự mình bò dậy, chu mông nhỏ bò về sô pha bên kia, Tần Hiểu nhìn buồn cười, cũng dịch sang theo, quyết tâm chắn tầm mắt Tần Duệ. Sau khi ý thức được mình làm thế nào cũng không tránh khỏi, Tần Duệ đặt mông ngồi trở lại sô pha, gật đầu.


Tần Hiểu đi lên trước nhéo mũi nhỏ của Tần Duệ: "Đấu với chú, hắc hắc.... A, đau!"


"Thằng nhóc thối, con lại ăn hiếp Duệ Duệ phải không?" Mẹ Tần bưng một đĩa trái cây tới, nhéo lỗ tai Tần Hiểu.


"Mẹ! Sao con dám chứ, không có không có." Tần Hiểu nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Viêm Minh phía sau mẹ Tần.


Viêm Minh đẩy mắt kính, nhún vai, biểu tình thương mà không giúp gì được.


Tần Duệ chớp chớp mắt, giòn tan gọi một tiếng: "Bà nội." Sau đó bò dậy nhào vào tròng lòng mẹ Tần, giọng điệu còn có chút uất ức.


"Ai u, cháu trai ngoan của bà." Mẹ Tần trừng mắt nhìn Tần Hiểu một cái.


Tần Hiểu quả thực trợn mắt há hốc mồm.


Tần Duệ ôm mẹ Tần, chỉ vào chú của bé: "Cháu muốn ba."


"Ừm, ngoan nào, ba đi công tác, Duệ Duệ ở nhà đợi được không? Chốc nữa các anh cũng tan học về rồi." Mẹ Tần dỗ Duệ Duệ.


Tần Duệ lắc đầu, tiếp tục nói, "Cháu muốn ba, chú đưa cháu đi tìm ba."


Mẹ Tần nghe vậy lại trừng mắt liếc Tần Hiểu một cái, đều do con làm.


Tần Hiểu sờ mũi, trong lòng có chút hỗn loạn, sau đó nhìn lại thấy mẹ cậu có chút mềm lòng, muốn kêu cậu đưa Tần Duệ đi tìm anh trai cậu: "Mẹ, khó khăn lắm con mới có một ngày nghỉ...."


"Không phải A Chí vừa gọi điện thoại nói đang ở một nơi có phong cảnh đẹp sao, con với Viêm Minh đưa Duệ Duệ qua đi, nhân tiện ra đó chơi cũng được, đúng rồi, tiện thể đem cả Thất Thất bọn nhỏ theo chơi, mấy đứa nhỏ nhớ ba rồi."


Tần Hiểu há mồm, sao chuyện lại phát triển đến bước này?


Viêm Minh thì không sao cả, trực tiếp gật đầu, "Được, chúng con có thể thay anh trai trông bọn nhỏ."


Sau khi Viêm Minh nói xong, bị Tần Hiểu trừng mắt nhìn, kỳ nghỉ của họ a.....


Cuối cùng lúc lên đường, Thất Thất ôm cặp sách nghi ngờ hỏi: "Duệ Duệ nhớ ba?"


Tần Duệ lắc đầu, "Không có."


Tần Hiểu thiếu chút nữa thắng xe lại: "Vậy cháu kêu chú dẫn đi tìm ba làm gì?"


Tần Duệ nghiêng đầu, "Có vợ nhỏ."


"Gì?"


Thất Thất hiểu em trai mình nhất, nựng khuôn mặt nhỏ của em trai: "Em ăn hiếp chú nhỏ phải không?"


Duệ Duệ ngây ngô cười với anh trai mình một cái, thuận tiện cọ cọ, làm nũng.


Viêm Minh buồn cười vỗ đầu Tần Hiểu: "Em lớn như vậy, ai.... Đến tột cùng là làm thế nào thay anh em quản lý Tần thị vậy?"


"A?"


"Đau lòng cho em một giây." Viêm Minh cười nói.


Tần Hiểu cực kì buồn bực, sự buồn bực này tiếp diễn từ khi Tần Duệ muốn đi tìm vợ nhỏ chứ không phải tìm ba của bé, cậu đường đường là một người lớn, vậy mà lại bị một đứa trẻ lợi dụng, đồ gấu con này! Thật muốn đánh vào mông, đáng tiếc cậu không dám.


Nhưng vẫn có thể tố cáo.


Đoàn phim không phải ai muốn tới thì tới, nhưng một Tần Chí đi rồi, một Tần Hiểu lại tới, họ cũng không thể từ chối, may mắn cũng không gây quá nhiều trở ngại. Lúc Trần Tử Dương đưa Trần Nghiêu tới, thật ra có chút hoang mang, cho đến khi thấy đứa bé trai kia bổ nhào về phía con trai của mình, mới phục hồi tinh thần: "Đứa bé này không phải thật sự coi trọng con trai mình chứ."


Con trai Lưu Tư Vũ của Lưu Chính lớn hơn con trai Trần Nghiêu của Trần Tử Dương hai tuổi, bộ dạng đoan chính, được dạy dỗ cũng tốt, ngày thường chơi thân với Trần Nghiêu nhất, lúc này thấy Trần Nghiêu bị một bé trai khác túm lấy, có cảm giác bạn của mình bị cướp vậy, cậu bé kéo tay Lưu Chính, đứng từ xa nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, có chút rầu rĩ không vui.


Lưu Chính như suy tư gì cúi đầu nói, "Con muốn qua chơi với họ?"


Lưu Tư Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba của mình: "Ba cũng muốn qua đó mà."


Lưu Chính cười khẽ một tiếng, "Vì sao nói như vậy?"


Lưu Tư Vũ một biểu cảm ba đừng gạt con: "Ba thích chú Trần."


"Hở?"


"Con cũng thích chú Trần." Lưu Tư Vũ suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: "Cũng thích Nghiêu Nghiêu, em ấy mà làm em trai con chắc chắn sẽ rất ngoan."


Lưu Chính cười hai tiếng, xoa đầu Lưu Tư Vũ, Lưu Tư Vũ không phải được sinh ra từ một người phụ nữ, hay có thể nói, Lưu Tư Vũ là đứa trẻ anh ta tìm người sinh giúp, anh ta trời sinh đã là gay, cũng đã sớm thông báo với người nhà, trong nhà chỉ có một yêu cầu, có thể tìm đàn ông, nhưng phải có con, cho nên mới có Lưu Tư Vũ. Ngay từ đầu Lưu Chính cũng không quá để tâm Lưu Tư Vũ, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, hơn nữa thằng bé trời sinh nhạy cảm thông minh, tuổi còn nhỏ nhưng rất tri kỉ, Lưu Chính cũng đưa cậu bé về bên mình để nuôi.


Lúc Địch Hạo và Tần Chí nhận được điện thoại của Tần Hiểu mà chạy tới, trời đã tối rồi, Tần Duệ không muốn đi, đạo diễn đoàn phim cũng ngại mà đuổi khách.


"Duệ Duệ." Địch Hạo có chút tức giận, con trai nhỏ của cậu không thể không hiểu chuyện như vậy.


Tần Duệ nhìn thoáng qua ba của bé, lại cúi đầu chơi với Trần Nghiêu tiếp, hai đứa đang chơi một trò chơi cũng sắp kết thúc, Tần Duệ mở miệng nói, "Em thua rồi."


Trần Nghiêu gật đầu, sau đó cởi giày nhỏ của mình, đưa lắc chân của mình cho Tần Duệ.


Địch Hạo cau mày, đi lên phía trước: "Duệ Duệ con đang làm...." Địch Hạo đột nhiên sửng sốt một chút, biểu cảm kì quái mà nhìn thoáng qua lắc chân, lại nhìn thoáng qua Tần Duệ.


Trần Nghiêu chớp chớp mắt, giúp Tần Duệ giải thích: "Chú ơi, cháu thua rồi, phải đưa lắc chân cho anh ấy."


Địch Hạo chậm nửa nhịp gật đầu.


Lúc này Tần Duệ đứng lên, vuốt gương mặt nhỏ của Trần Nghiêu: "Anh đi đây, khi nào rảnh lại tới tìm em chơi."


Trần Nghiêu vội vàng gật đầu, sau đó mắt

trông mong nhìn Tần Duệ rời đi cùng đám người Địch Hạo.


Trần Tử Dương ngồi xổm xuống đeo giày cho Trần Nghiêu: "Nghiêu Nghiêu, con thua cái gì chẳng được, sao lại đưa lắc chân cho người ta, cũng không sợ chân con bốc mùi hại chết người ta à."


Trần Nghiêu gãi đầu, ngượng ngùng cười: "Anh ấy muốn."


Trên đường, Địch Hạo nhận lắc chân Tần Duệ cho cậu, cảm nhận một chút, cảm nhận một chút, tuy hơi thở trên đó rất ít nhưng vẫn tồn tại.


"Sao con biết được? Con trai, con biết được cái này nên mới tìm Trần Nghiêu sao?" Địch Hạo có chút ngượng ngùng nói, cậu còn tưởng rằng con cậu gây rối vô cớ.


Tần Duệ cúi đầu chọc chọc lắc chân, phía trên còn có một hạt làm từ gỗ đàn hương, lúc bé bắt lấy quần Trần Tử Dương thì phát hiện ra, lúc ấy Trần Nghiêu được bế, bé cách chân Trần Nghiêu gần nhất, sau đó Trần Nghiêu cách ra xa, bé lại không cảm nhận được nữa. Nhưng Tần Duệ tin vào cảm giác của mình, cho dù rất mỏng manh, nhưng vẫn tồn tại, cho nên bé muốn lấy lắc chân này, để biết rõ mọi chuyện.


"Sao con không nói sớm cho ba, ba có thể...."


"Bởi vì con muốn gặp vợ nhỏ."


....Cho nên tới để gặp người là chủ yếu? Địch Hạo đã không biết nên nói gì nữa. Con của cậu còn nhỏ tuổi, đã muốn từ nhỏ trở nên thâm sâu khó lường như vậy, có rất nhiều tâm tư a.


Tần Chí lại cảm thấy rất tự hào, "Duệ Duệ rất thông minh."


"Cút! Anh đừng quấy rối." Địch Hạo tức giận đập Tần Chí một cái.


"Hạo Hạo, trong lắc chân này có hồn lực, nếu bên trong có cái gì, có thể có liên quan tới Đồng Đồng, em nên cảm ơn con trai của chúng ta." Tần Chí mở miệng nói.


"Ừm...." Địch Hạo vỗ mông Tần Duệ: "Buổi tối muốn ăn cái gì? Để cha làm cho các con ăn."


Tần Chí:......


"Ba ơi chúng ta phải ở đây bao lâu?" Thất Thất hỏi.


"Vừa đúng lúc ngày mai là thứ bảy, các con đi với chú Tần Hiểu dạo chơi đi, ba và cha còn có công việc, không thể đi cùng các con." Địch Hạo mở miệng nói.


"Vâng ạ." Thất Thất chọc chọc mông Tần Duệ: "Nếu không con cũng giúp ba nhé."


Địch Hạo cười, hôn lên mặt Thất Thất: "Con trai ngoan, nhưng để bàn sau, hôm nay nhìn lắc chân này, có lẽ sẽ có thu hoạch tốt, có khi phá được vụ án không chừng."


"Vâng."


Đoàn người trở lại khách sạn, trong phòng Tần Chí bố trí một trận pháp, sau đó Địch Hạo lấy lắc chân ra, muốn gọi thứ bên trong ra, đáng tiếc sau khi thử nhiều lần, lắc chân dao động một trận, nhưng cuối cùng lại yên tĩnh trở lại.


"Sao lại thế này?" Địch Hạo cau mày.


Tần Chí lấy lắc chân qua, dùng linh lực cảm nhận, cuối cùng nói, "Linh hồn bên trong quá yếu. Nếu là linh hồn của Đồng Đồng, cũng dễ lý giải, vì sao lúc chúng ta triệu hoán hồn phách của cô bé, lại không thể triệu hoán được tới đây."


"Sao lại vậy, trước đó hồn phách của cô bé còn ra ngoài được, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao? Sao linh hồn của cô bé lại trở nên yếu như vậy?"


Tần Chí lắc đầu, "Hiện tại chúng ta chỉ có thể nuôi dưỡng linh hồn của cô bé trước, có vấn đề gì, phải đợi cô bé hồi phục mới biết được."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện