Tiểu Trịnh vừa nhìn thấy Địch Hạo tới, liền cau mày, giọng điệu không quá vui hỏi: "Anh cảnh sát, cần nói tôi đều đã nói rồi, anh còn tới làm gì?"
"Tiểu Trịnh!" Trần Tử Dương thở dài, "Chị Vương đã xảy ra chuyện."
"Có ý gì?" Tiểu Trịnh mặt đầy mờ mịt.
Địch Hạo cẩn thận quan sát biểu cảm của Tiểu Trịnh, lên tiếng: "Vương Thư đã chết, cái chết của cô ấy giống với Đồng Đồng."
Tiểu Trịnh sắc mặt trắng nhợt, "Sao có thể.... Sao lại như thế, anh lừa tôi...."
"Chuyện này đâu thể nói bậy." Trần Tử Dương nghiêm túc nói.
Địch Hạo mở miệng nói, "Vương Thư có thể đã biết chuyện gì đó, cho nên bị diệt khẩu. Nếu cậu còn biết chuyện gì, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng nói với chúng tôi, như vậy chúng tôi mới có thể bắt được hung thủ sớm, nếu không, cậu có thể cũng sẽ nguy hiểm."
Tiểu Trịnh lảo đảo ngồi ở trên giường, sau khi im lặng một lúc lâu, lúc này mới nói: "Tôi có thể biết được gì chứ? Vì sao chị Vương chết, tôi không biết, nhưng Đồng Đồng, thật ra tôi cũng không biết nhiều lắm, Đồng Đồng chia tay với tôi là vì em ấy đang quen một người khác, em ấy nói người đó sẽ cho em ấy cuộc sống mà em ấy muốn, mà tôi không thể.... Tôi hận em ấy..."
"Người kia là ai?" Địch Hạo lập tức hỏi.
Tiểu Trịnh lắc đầu: "Tôi không biết, em ấy cũng không chịu nói."
Địch Hạo nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Trịnh: "Chẳng lẽ cậu chưa từng phát hiện gì sao?"
Tiểu Trịnh cúi đầu không nói lời nào. Hai lần cậu gặp Tiểu Trịnh, cậu ta đều dùng thái độ này để ứng phó.
Trần Tử Dương bực bội cào tóc: "Tiểu Trịnh, rốt cuộc cậu có biết không.... Là phó đạo diễn sao?"
Tiểu Trịnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tử Dương.
"Thật sự là anh ta? Anh ta và Đồng Đồng?" Trần Tử Dương nhìn biểu cảm của Tiểu Trịnh, khó tin mà hỏi lại.
Tiểu Trịnh mở miệng nói, "Tôi chỉ từng nhìn thấy hai người họ ở bên nhau, rất mờ ám, nhưng Đồng Đồng chưa bao giờ thừa nhận, sau lúc em ấy chia tay với tôi, cũng không nói đối phương là ai, nhưng tôi nghĩ... Có lẽ là anh ta."
Trần Tử Dương nghĩ đến người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia, không khỏi nổi lên một trận ghê tởm, phó đạo diễn dù sao cũng gần 40 tuổi, cho dù vẻ ngoài không tệ lắm, bảo dưỡng cũng ổn, nhưng Đồng Đồng chỉ là một đứa bé chưa thành niên. Nghĩ đến đây, Trần Tử Dương nhìn về phía Tiểu Trịnh, Tiểu Trịnh dường như khoảng 20, nhưng lại yêu đương với một đứa trẻ chưa thành niên, loại chuyện này......
Sau khi ra khỏi phòng Tiểu Trịnh, Tần Chí vừa lúc lại đây tìm Địch Hạo, "Hạo Hạo, bên kia đang chuẩn bị thẩm vấn, chúng ta qua đó đi."
Địch Hạo gật đầu, lúc đi theo Tần Chí, có một người đàn ông từ đối diện đi tới, Trần Tử Dương nhỏ giọng nói, "Đó chính là phó đạo diễn của chúng tôi."
Địch Hạo nhìn người đàn ông kia, gã mặc đồ thường ngày, đeo mắt kính không tròng, tóc hơi ít, nhưng gương mặt vẫn khá ổn.
"Chào anh." Địch Hạo đi đến chỗ phó đạo diễn, hỏi: "Phải xưng hô với anh thế nào?"
"Trần Húc."
Trần Húc nhìn người xung quanh, cảm thấy kì quái hỏi: "Nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Chị Vương đã chết." Trần Tử Dương xụ mặt nói: "Bị người ta giết."
"Gì chứ? Chuyện xảy ra lúc nào?!" Trần Húc xem như một người có kinh nghiệm, không thất thố như Tiểu Trịnh.
Trần Tử Dương nhìn biểu cảm của Trần Húc, không hề có dấu vết của sự giả vờ, hắn ta không khỏi có chút nghi ngờ.
Địch Hạo kể lại mọi chuyện một lần, sau đó hỏi: "Vào khoảng thời gian này, anh ở đâu? Có người làm chứng không?"
Trần Húc trên dưới đánh giá Địch Hạo một chút: "Cậu đang nghi ngờ tôi?"
Tần Chí thấp giọng nói: "Anh cứ trả lời trực tiếp là được, đây là quy định thẩm vấn."
Trần Húc gật đầu: "Trong khoảng thời gian đó, vừa vặn tôi đi xem trường quay với A Dao, à, A Dao chính là cháu gái của chủ quán, cô ấy dẫn tôi đi xem những nơi sau này sẽ quay."
"Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy?" Địch Hạo nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên, nếu các cậu không tin, có thể gọi A Dao tới hỏi một chút, tôi không cần phải nói dối." Trần Húc tự tin nói.
"Tôi đi gọi người tới." Trần Tử Dương mở miệng nói.
"Làm phiền anh." Sau khi Địch Hạo nói cảm ơn xong , lại nhìn về phía Trần Húc: "Anh có quen Đồng Đồng không?"
Đôi mắt Trần Húc co giật: "Đồng Đồng?"
Địch Hạo gật đầu: "Trước đó đã từng làm ở đoàn phim."
Trần Húc cau mày gật đầu: "Làm sao vậy? Tôi quen cô bé thì thế nào?"
"Anh và cô bé có quan hệ gì?" Địch Hạo mở miệng hỏi.
Biểu cảm của Trần Húc có hơi bất mãn và không kiên nhẫn: "Tôi và cô bé có quan hệ gì không liên quan tới vụ án này nhỉ?"
Địch Hạo cười: "Sao lại không liên quan? Cái chết của Đồng Đồng giống với Vương Thư, chúng tôi nghi ngờ, là cùng một hung thủ làm."
"Từ từ, cậu vừa nói cái gì? Cậu nói Đồng Đồng đã chết?" Trần Húc thu hồi biểu cảm không kiên nhẫn trên mặt, kinh ngạc hỏi.
"Không sai."
Địch Hạo nói chuyện của Đồng Đồng cho Trần Húc, biểu cảm trên mặt Trần Húc đã biến thành không thể tin nổi, gã lẩm bẩm nói: "Sao lại như vậy...."
"Anh và Đồng Đồng có quan hệ gì?" Địch Hạo hỏi lại.
Trần Húc thu hồi biểu cảm trên mặt, trực tiếp mở miệng nói, "Chúng tôi không hề có quan hệ gì cả."
"Anh chắc chắn?!"
"Đương nhiên."
"Không phải đâu!!!"
Đột nhiên một giọng nói truyền tới, đám người Địch Hạo quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Trịnh từ phía sau xông tới, chỉ vào Trần Húc kêu lên, "Ông nói dối! Ông nói dối!"
Sắc mặt Trần Húc âm trầm: "Tôi nói dối gì chứ?"
Tiểu Trịnh hơi rụt người lại: "Ông và Đồng Đồng..... Hai người..... Hai người, tôi đã thấy, tôi đã thấy rồi!"
Trần Húc cười giễu một tiếng: "Cậu thấy cái gì? Mà thấy thì sao chứ? Nó có ý nghĩa gì không?"
"Ông!"
"Chỉ do cô bé tự cho là đúng mà thôi, bé gái mà, luôn ảo tưởng về tình yêu." Trần Húc sửa sang lại quần áo một chút: "Tôi và cô bé không có quan hệ gì cả."
Tiểu Trịnh nắm chặt tay, biểu cảm đầy căm hận, nhưng lại không làm ra chuyện gì phản kháng hoặc phản bác lại.
Trần Húc cười nhạo một tiếng, sau đó nói với Địch Hạo: "Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước."
Trần Húc không hề để ý tới người xung quanh , xoay người liền đi, bên kia Trần Tử
Trần Tử Dương đi qua chỗ hai người này, thấy ánh mắt của Tiểu Trịnh, trong lòng hắn ta kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao vừa rồi hắn ta cũng đã nghe thấy những lời Trần Húc nói, thật sự quá không tôn trọng người khác.
A Dao làm nhân chứng cho Trần Húc, lúc Vương Thư xảy ra chuyện Trần Húc thật sự đang ở cùng cô ta tìm hiểu trường quay. Như vậy, Trần Húc có bằng chứng không ở hiện trường, cho dù gã bị tình nghi lớn nhất, cũng không có chứng cứ. Nhưng có thể khẳng định là, chắc chắn Trần Húc có quan hệ với Đồng Đồng , tuy rằng Trần Húc không nói rõ, nhưng lời vừa rồi của gã đã thể hiện điều này, chẳng qua quan hệ này không giống như Tiểu Trịnh nghĩ, đương nhiên, cũng không giống Đồng Đồng nghĩ.
Hơn nữa, Trần Húc có quan hệ gì với Vương Thư? Từ biểu hiện của Trần Húc, gã dường như cũng không để ý Vương Thư, mà Vương Thư thì sao? Di động của Vương Thư có thể tra xem cô ta có quan hệ gì với người khác đã mất, như vậy nói lên một vấn đề, hung thủ không muốn để người khác biết Vương Thư có quan hệ với ai, cho nên mới lấy di động đi. Cũng không thể tìm được di động của Vương Thư, có lẽ nó đã sớm bị hủy, có lẽ di động của Vương Thư có thể chứng minh quan hệ của cô ta và Trần Húc, cho nên họ vẫn muốn lấy manh mối từ trên người Trần Húc.
Nhưng muốn cạy miệng Trần Húc, còn khó hơn khiến Tiểu Trịnh nói ra chuyện cậu ta biết, Trần Húc chính là cáo già, chỉ lảng tránh, cho dù có nói chuyện, cũng mơ hồ, nhưng gã đã chứng minh sự trong sạch của mình một cách rõ ràng, chứng cứ đưa ra cũng không thể phản bác, khoảng thời gian Đồng Đồng xảy ra chuyện, gã cũng luôn đi theo đoàn phim, người đoàn làm phim đều có thể làm chứng, chuyện này không có gì để nói, nhưng hai người xảy ra chuyện, đều có quan hệ với Trần Húc là thật.
Địch Hạo nằm ở trên giường khách sạn, cảm thấy chuyện hôm nay giống như mớ bòng bong, người bị tình nghi lại có bằng chứng không ở hiện trường, cho nên manh mối lại bị đứt đoạn, khiến họ không thể nào xuống tay.
"Nghĩ gì vậy?" Tần Chí tắm rửa xong đi ra, mang theo một thân hơi nước, thân thể cao lớn có một loại hormone khiến người khác không thể kháng cự.
Địch Hạo xem đến choáng váng, vừa thèm nhỏ dãi cơ thể đẹp đẽ! Vừa tự lẩm bẩm: "Suy nghĩ..... Phụ nữ.... Có quan hệ với Trần Húc.... Từ từ, phụ nữ?!"
"Ừm." Tần Chí vươn tay đỡ lấy cơ thể Địch Hạo nhảy dựng lên: "Đừng lỗ mãng hấp tấp."
"Đại Tần!!!" Hai mắt Địch Hạo sáng lấp lánh: "Phụ nữ! Phụ nữ!"
"Ừm." Tần Chí nhéo miệng Địch Hạo, nheo mắt hỏi: "Anh? Phụ nữ?"
"Ai, anh đừng quậy!" Địch Hạo đánh rơi tay Tần Chí: "Em nói Trần Húc cơ, hai vụ án mạng này, đều là nữ, Đồng Đồng và Vương Thư đều có quan hệ với Trần Húc, đương nhiên, Vương Thư có quan hệ với Trần Húc hay không, chúng ta vẫn chưa có chứng cứ xác minh, nhưng có thể khẳng định, hai người họ đều có quan hệ với Trần Húc, anh nói có thể...."
"Cho dù hắn ta không phải hung thủ, cũng là nguyên nhân gây ra vụ án." Tần Chí tiếp lời.
"Không sai, nếu đi theo manh mối này, chúng ta có thể tìm được tiến triển kế tiếp từ trên người Trần Húc."