Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Đối tượng của tôi là nam


trước sau

"Này! Tên tiểu tử...." Một kẻ đứng bên cạnh thấy Địch Hạo không biết tốt xấu, tức giận chỉ vào Địch Hạo muốn mắng, Trương Kỳ Phong ấn tay kẻ đó xuống "Đừng làm loạn"


"Nhưng mà Chi Danh có lòng tốt làm quen với cậu ta, cậu ta lại trả lời cho có lệ, thực sự không biết điều."


Trương Kỳ Phong liếc nhìn Địch Hạo, nhàn nhạt nói "Cậu ấy không nói dối"


"Cái gì...." Người đó kinh ngạc nhìn Địch Hạo, lại nhìn Trương Kỳ Phong, thể hiện rõ sự không tin, lại cảm thấy Địch Hạo nếu thực sự yêu tiền, cái này thực sự...sở thích này thực sự rất thấp kém, làm mất thể diện gia tộc.


Trương Chi Danh thở dài, ngăn người bên cạnh "Thôi"


Người kia tức giận trừng mắt nhìn Địch Hạo, quay đầu không nhìn cậu nữa, loại người này không đáng để hắn ta lãng phí tâm tư.


Địch Tuấn thở dài, đi tới bên cạnh Địch Hạo bất đắc dĩ nói "Cho dù không muốn tiếp khách ở đây, nhưng Tiểu Hạo em nhịn một chút không được sao? Phải giữ mặt mũi cho Địch gia chứ"


"Mặt mũi có thể ăn sao?" Địch Hạo vỗ vai Địch Tuấn "Yên tâm, anh, ngày mai em sẽ lấy lại mặt mũi cho Địch gia"


Địch Tư ở phía sau cười nhạo nói "Khoác lác không sợ gãy eo"


"Khoác lác tại sao lại gãy eo? Không phải nên là miệng sao? Ha ha, không lẽ da của cậu thổi ra hơi được?"


"Anh!..."


Một đám người bên này đang giả bộ khách khí, Địch Hạo đau đầu choáng váng, Tần Chí bên kia cũng không thoải mái gì, hắn trông trẻ, mà bọn nhóc một chút cũng không phối hợp.


Vốn dĩ bởi vì tiệc mừng thọ có rất nhiều người thường, Hỏa Vân, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch không thể xuất hiện ở bữa tiệc, Tần Duệ cũng quá nhỏ, Tần Chí không dám mang ra ngoài, cho nên bốn đứa phải ở trong phòng khách riêng, nhưng bọn nhỏ lại quá ầm ĩ muốn đi ra ngoài, Tần Chí không có biện pháp đành phải mang thật nhiều đồ ăn tới, vất vả lắm mới trấn áp được bọn nhỏ xuống, bên người đầy đồ ăn, bốn đứa mới chịu an tĩnh ngồi đợi, còn Thất Thất và Tiêu Diễn đã dắt nhau đi dự tiệc mừng thọ.


Hỏa Vân không sợ thiên hạ loạn, bên ngoài náo nhiệt như vậy, nó cũng muốn ra chơi, sau khi ăn đủ thứ, không muốn ngồi đợi trong phòng, nhưng mà muốn ra ngoài phải tìm đồng bọn mới được, Hỏa Vân đem ánh mắt đặt ở trên người Tần Duệ, che móng vuốt cười trộm, cho dù sau đó bị bắt, cũng có Tần Duệ đỡ cho, lấy móng vuốt chụp tay Tần Duệ, "Duệ Duệ chúng ta ra ngoài chơi đi"


Tần Duệ hai tay cầm đồ ăn, trong miệng còn đang nhai, miệng nhỏ nhét đầy đồ ăn phồng lên, nghe vậy nhìn về phía Hỏa Vân (-o-), vừa tỏ thái độ nghi hoặc, vừa tiếp tục ăn...


Hỏa Vân nghoe nguẩy đuôi, thấy Tần Duệ không có phản ứng gì đặc biệt, chuyển tròng mắt, mê hoặc nói "Duệ Duệ ta nói cho người biết, đồ ăn ở đây không ngon chút nào, đồ ăn bên ngoài mới là mỹ vị nha, người không thấy anh của người và Tiêu Diễn đều chạy ra ngoài sao"


Động tác ăn của Tần Duệ thoáng dừng, cúi đầu nhìn đồ ăn bên người, bé cảm thấy ăn rất ngon, nhưng mà... ăn cũng sắp hết rồi, bên ngoài nhất định còn có nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa anh trai cũng ra ngoài rồi, như vậy...


Tần Duệ vỗ tay, kéo đuôi Hỏa Vân đứng lên.


"Ngao! Đuôi của ta!" Hỏa Vân xoay người ôm đuôi của mình, giận trừng mắt với Tần Duệ, người cố ý đi!


Tần Duệ vung tay nhỏ, đi!


Hỏa Vân cũng không so đo, quay qua cào Hỏa Miêu và Tiểu Bạch "Đi ra ngoài khám phá nào!"


Tiểu Bạch đáp một cái xuống đằng trước, nó sớm đã muốn ra ngoài. Hỏa Miêu tuy nhát gan nhưng cũng không muốn đợi một mình, vì thế cũng theo ra ngoài.


Tần Duệ đi ra ngoài không phải lén lút trốn người như ba tiểu động vật, bé chạy thẳng đến chỗ đặt đồ ăn.... Nhưng mà tay chân chỉ có một khúc, với không tới đồ ăn (=_=)


Người không đủ cao vậy kêu người khác tới lấy.


Tần Duệ ngẩng đầu nhỏ, phát hiện ba đang ở gần mình, lách người chập chững đi qua.


Địch Hạo cảm thấy ống quần mình bị kéo, cúi đầu nhìn, ai u, con trai của cậu tự mình chạy ra ngoài?


Tới rất đúng lúc, Địch Hạo cười hắc hắc, khom lưng bế Tần Duệ lên.


Những người khác nhìn thấy đứa trẻ mũm mĩm, một người mở miệng hỏi "Đây là.... Con trai của cậu sao?"


Địch Hạo cười gật đầu, trộm đè lại tay Tần Duệ đang muốn với ra - xung quanh chỗ bọn họ đứng bày một đống đồ ăn "Đây là con trai út của tôi, Tần Duệ"


"A? Tần? Đứa nhỏ này không cùng họ với cậu sao?" Có người nghi hoặc hỏi


"Ồ, con trai lớn cùng họ với tôi, con trai nhỏ cùng họ với cha nó" Địch Hạo cảm thấy Tần Duệ hơi giãy giụa, vì thế nhéo mông Tần Duệ, con trai ngoan con đợi chút nữa ăn không được sao.


"....Ch, cha...."


Địch Hạo làm bộ kỳ quái "Tôi chưa nói với mọi người, đối tượng tôi kết hôn là nam sao?"


Một đám người:......(#Д) thật không có!


Vậy mà lại là đồng tính luyến ái....Một số người tuy rằng không có kì thị đồng tính luyến ái, nhưng mà bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người như vậy, lại còn kết hôn, có con, giống như một gia đình bình thường, ít nhiều vẫn có chút khó xử.


Vốn dĩ nói chuyện với Địch Hạo đều bị lời của cậu làm cho nghẹn chết, lúc này không ai tình nguyện nói chuyện với Địch Hạo.


Địch Hạo đem biểu tình của mọi người thu vào trong mắt, thầm bĩu môi, nhưng mà không ai tới tìm cậu nói chuyện giao lưu tình cảm, Địch Hạo cũng xem như nhẹ nhõm thở phào.


Nếu không ai tới tìm cậu, Địch Hạo liền bế Tần Duệ chạy trước, nếu tiếp tục nói chuyện tiếp khách cậu thế nào cũng bị mệt chết, hơn nữa ánh mắt của tên tiểu tử Địch Tư kia thực sự có thể giết người.


Tần Chí ở gần đó, Thất Thất và Tiêu Diễn cũng ở đó, Địch Hạo bế Tần Duệ đi qua "Ông đây rốt cuộc cũng trốn ra được"


Tần Chí buồn cười nhìn Địch Hạo, còn có... Tần Duệ trong ngực cậu "Hửm? Duệ Duệ sao lại ra đây rồi?"


Tần Duệ ưỡn bụng nhỏ, ngồi ở trong lòng Địch Hạo căn bản không để ý tới Tần Chí, cong người đi cướp bánh tart trứng trong tay Tiêu Diễn, bé thấy bánh này là anh trai bé đưa cho Tiêu Diễn.


Tiêu Diễn bước về sau một bước, vừa lúc kéo dãn khoảng cách với Tần Duệ, Tần Duệ rướn người, suýt chút nữa tụt khỏi tay Địch Hạo.


"Làm gì vậy" Địch Hạo đỡ ngực Tần Duệ, đem bé túm trở lại.


"Ngao ngao!" Tần Duệ không hài lòng kêu lên.


Trên trán nổi gân xanh, Địch Hạo nhéo miệng Tần Duệ, có chút thỏa mãn, lúc này Tần Chí lại hỏi "Bọn Hỏa Vân đều chạy ra ngoài rồi?"


Tần Duệ bĩu môi không nói lời nào (@ ̄' ̄@)


Thất Thất lại lấy một cái tart trứng lại đây, đưa cho Tần Duệ "Đệ đệ, xuống dưới đây đi, anh dẫn em đi ăn"


Địch Hạo thả bảo bảo trong ngực xuống, dặn dò Thất Thất "Thất Thất con đừng chiều em, để em ăn ít lại, Tiêu Diễn cũng giúp chú trông em nhé"


Tiêu Diễn rất nghiêm túc gật đầu một cái


"Anh đi tìm ba đứa nhỏ kia" Tần Chí thở dài, kiểu này ba đứa nhóc kia cũng chạy ra ngoài rồi.


"Em tìm cùng anh" Địch Hạo nói


Vừa dứt lời liền nghe thấy không xa truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ "A! Cái gì sờ chân tôi?!"


Địch Hạo giật giật khóe miệng, chạy nhanh qua.


Khăn trải bàn màu trắng phủ kín xuống đất, hoàn toàn không nhìn thấy phía dưới có cái gì, ba tiểu động vật chạy loạn dưới bàn, thừa dịp người bên ngoài không chú ý, trộm lấy đồ ăn xuống, không chút kích thích. Hỏa Vân hơi kích động để lộ đuôi ra khỏi gầm bàn, quét qua chân cô gái kia.


Thượng Minh nhìn cô gái "sợ tới mức" sắp dán lên người của anh, mặt không đổi sắc đem cô ta đẩy ra, sau đó nhìn Địch Hạo.


Địch Hạo còn chưa nói gì, cô ta đã chỉ vào Địch Hạo chỉ trích "Các người làm ăn thế nào vậy, tiệc mừng thọ lại có chuột? Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết"


Địch Hạo kéo khóe miệng lên "Cô nhìn thấy đó là chuột?"


"Nếu không thì sao?" Cô ta vừa nói, vừa yếu đuối dựa vào trên người Thượng Minh đang ngồi xe lăn bên cạnh "Thượng tiên sinh, làm tôi sợ muốn chết, may mà có anh ở đây"


Thượng Minh còn chưa nói gì đã thấy xe lăn của mình di chuyển, cô gái bên cạnh không dựa trúng anh, suýt thì té, may mà có người đỡ. Thượng Minh ngẩng đầu nhìn liền thấy Đào Trình không biết đã tới khi nào, đang cúi đầu nháy mắt với anh, giống như đang nói tôi vừa giải quyết cho anh một phiền phức.


Bộ dáng lanh lợi khiến người ta nhìn mà ngứa tay, muốn xoa đầu của cậu ta, Thượng Minh kéo khóe miệng, trong mắt xuất hiện ý cười.


Cô ta không đạt được mục đích, không thể dựa được đành phải đứng lên, hơn nữa bị mất mặt, trong lòng đầy lửa giận, liền phát tiết khi nói chuyện với Địch Hạo.


"Cậu nhanh bắt con chuột kia cho tôi! Tôi là khách các người mời đến bị giật mình, các người phải có trách nhiệm. Giết con chuột làm tôi sợ, có nghe không!"


Địch Hạo sắc mặt trầm xuống, ngữ khí bình tĩnh nói "Đến cuối cùng ai nói cho cô đó là chuột? Đó là thú cưng của tôi, mới bị dọa một chút đã đòi sống đòi chết, lá gan của cô mới là gan chuột đấy"


"Cậu!" Cô ta trừng mắt chỉ vào Địch Hạo, đương nhiên không nghĩ tới Địch Hạo lại không có phong độ nói những lời như vậy với phụ nữ "Tôi chính là...."


"Khách chúng tôi mời tới" Địch Hạo cười nhạo tiếp lời, sau đó đột nhiên gương mặt đứng đắn, cực kỳ nghiêm túc nói "Nhưng cô cũng đừng quên, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội tôi! Vô cớ náo loạn ở đây, vị tiểu thư này, cô là muốn chúng tôi mời cô ra ngoài sao? Hay là cô căn bản không để lão gia tử của Địch gia vào mắt, một chuyện nhỏ cũng không muốn bỏ qua? Cô là nữ, nhưng không có nghĩa là Địch gia chúng tôi phải bỏ qua những hành vi gây rối vô nguyên tắc"


Động tĩnh ở đây không nhỏ, kinh động đến những vị ngồi ở hàng ghế đầu,  đều đứng dậy đi tới, cầm đầu là Địch lão gia tử. Trong đó có một người đàn ông trung niên thấy vai chính của cuộc cãi và là con gái ông, vội vàng đến kéo cô ta về bên cạnh mình, không đợi quở trách, cô ta đã chỉ vào một người thanh niên nói "Ba! Đây là ai? Chúng ta là khách Địch gia mời đến vậy mà hắn cũng dám trách móc con!"


"Ồ, cháu trai của tôi lại không có phong độ như vậy?" Địch lão gia tử ở bên cạnh nói


"Cháu trai?" Cô

gái mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Địch Hạo, cô ta thật không nghĩ tới đây lại là cháu trai của Địch lão gia tử, vốn tưởng chỉ là một kẻ tới đây muốn quản chuyện của người khác.


Trán người đàn ông trung niên nhăn lại, nghe Địch lão gia tử nói vậy, trừng mắt nhìn con gái, nghiêm khắc nói "Sao lại thế này?! Có phải con lại gây họa không?"


"Con không có..." Cô gái có chút ủy khuất đứng ở một bên, giọng nói nhỏ đi, lúc này cô ta không có dũng khí lớn tiếng chất vấn.


Lúc này đột nhiên có một giọng nói truyền đến "Lão gia tử, không có chuyện gì lớn, vị tiểu thư này bị giật mình một chút, cháu trai ngài lại đây giải thích, có thể trong lời nói khiến người khác hiểu nhầm, mọi người đều là người trẻ tuổi, nói rõ một chút là được rồi."


"Đúng đúng đúng" Người đàn ông trung niên lập tức gật đầu, "Cụ Địch, bọn nó tuổi trẻ hỏa khí lớn, lời nói ra không qua suy nghĩ, lời con gái tôi nói ra ngàn vạn lần đừng để ý, đứa nhỏ này tính tình thẳng thắn..."


Địch lão gia tử xua tay, nhìn về phía người vừa rồi nói chuyện "Không nghĩ đến Thượng nhị gia lại tự mình tới đây, có muốn qua ôn chuyện một chút?"


Thượng Minh cười "Lão gia tử phúc thọ an khang, Thượng Minh dù sao cũng là vãn bối, đương nhiên phải đợi trưởng bối nói chuyện xong mới dám qua làm phiền ngài."


Địch lão gia tử gật đầu "Nếu Thượng nhị gia đã nói rõ chuyện này, vậy để cho nó qua đi, vị tiểu thư này cô thấy thế nào? Nếu còn có chỗ không hài lòng, có thể nói ra, tuy rằng Hạo Hạo là cháu trai của ta, nhưng ta sẽ không thiên vị nó"


Nữ nhân nào dám có gì bất mãn, thái độ của ba và Thượng Minh đều đã như vậy, cô ta còn nói được gì. Hơn nữa, Thượng Minh và lão gia tử rõ ràng có quen biết, cô ta cũng không ngốc, lúc này cho dù tức giận với Địch Hạo, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.


Sau khi Địch lão gia tử rời khỏi, cô gái cũng bị người khác kéo đi ra, Địch Hạo nói một tiếng cảm ơn với Thượng Minh.


Thượng Minh nhìn sắc mặt của Tần Chí phía sau Địch Hạo có chút đen, lắc đầu nói "Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là đoạt lời của người khác mà thôi"


Địch Hạo quay đầu lại nhìn Tần Chí, Tần Chí tức khắc thay đổi bộ mặt ủy khuất, vợ hắn vốn dĩ đợi hắn che chở, vậy mà bị người khác giành mất, cơ hội biểu hiện tốt như vậy lại để mất, thực quá nhục!


Địch Hạo phụt một tiếng bật cười, xoa mặt Tần Chí, nhỏ giọng nói "Nói một câu không dễ nghe một chút, anh yêu, anh làm vẻ mặt này thực sự rất buồn cười, ha ha ha..."


Một người đàn ông trưởng thành lại làm biểu cảm như cô dâu nhỏ...


Mặt Tần Chí càng đen.


"Anh với ông nội tôi có quen biết sao?" Địch Hạo chọc Tần Chí đủ rồi, quay lại nói chuyện với Thượng Minh.


Thượng Minh gật gật đầu, trịnh trọng nói "Trước kia chịu ơn của lão gia tử, tôi có thể sống sót, ít nhiều là nhờ lão gia tử."


"Hả?" Địch Hạo trong lòng kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới là nguyên nhân này, cậu nhìn lướt qua đùi Thượng Minh, rất sáng suốt không hỏi tiếp.


"Thật sự cảm ơn Địch lão rồi" Đào Trình nói lời cảm ơn từ đáy lòng.


Liên quan gì tới cậu (一_一), Địch Hạo cạn lời nhìn Đào Trình, chân của thằng nhóc này còn rất nhanh, ngay lập tức liền tới cạnh Thượng Minh, sẽ không phải luôn quan sát người ta chứ.


Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Địch Hạo nắm đuôi của Hỏa Vân, đem nó lắc qua lắc lại "Vốn dĩ mọi người đợi ở phía sau rất ngoan, lại là người dụ hoặc bọn họ ra ngoài đi!"


Hỏa Vân quơ loạn bốn chân, muốn chạy trốn nhưng không có sức, vì thế chỉ có thể đáng thương nói "Lần sau ta không dám nữa, thả ta xuống đi"


Địch Hạo bĩu môi, ném Hỏa Vân vào lòng Thất Thất, "May mà không xảy ra chuyện gì lớn, nếu có lần sau, cắt xén lương thực"


"Hừ" (ノ=Д=)ノ┻ ┻ Hỏa Vân chui vào lòng Thất Thất ủy khuất rên.


Đã chuẩn bị tốt là do Duệ Duệ cầm đầu, tại sao Địch Hạo lại biết là chủ ý của nó _(:d)∠)_


Chỉ có thể nói Hỏa Vân quá ngây thơ, Địch Hạo và Tần Chí sao không hiểu tính cách của đám nhỏ, dù sao cũng đã ở chung hai năm.


Nhưng mà Tần Duệ cũng có sai, vậy mà không ngăn cản ba tiểu động vật, còn trở thành đồng lõa, tuy rằng sau khi ra ngoài thì không quản ba tiểu động vật, nhưng Địch Hạo vẫn quyết định sau khi Duệ Duệ tỉnh, sẽ cắt bớt lượng cơm của bé - Duệ Duệ ở tiệc mừng thọ thực sự ăn quá nhiều rồi.


Duệ Duệ ngủ trong lòng Tần Chí rất sảng khoái, không hay biết sau khi mình tỉnh dậy sẽ phải đối diện với chuyện bi thảm.


Hôm sau chính là ngày tụ họp của bốn gia tộc.


Địch lão gia tử là chủ nhà, vì vậy cũng phải đích thân đi tiếp đãi ba gia tộc còn lại, nhưng khiến người khác kinh ngạc là Thượng Minh cũng xuất hiện ở đây, theo lý mà nói, khách bình thường sau khi tiệc chấm dứt đã sớm rời đi.


"Vị này là..." Có người không quen Thượng Minh mở miệng hỏi, tuy bọn họ không biết Thượng Minh nhưng cũng biết Thượng Minh không phải người trong bốn gia tộc.


Địch lão gia tử giới thiệu "Các vị, đây là nhị gia của Thượng gia, Thượng Minh, chắc các vị cũng biết Thượng gia ở Đông Bắc phải không"


Lời vừa nói ra, còn có ai ở đây không hiểu rõ, Thượng gia ở Đông Bắc là gia tộc nổi danh. Nếu nói bốn gia tộc bọn họ nổi tiếng trong đạo thuật, thì Thượng gia trong giới thương nghiệp đã tồn tại trăm năm, nếu so với bọn họ có khi còn lâu đời hơn, địa vị của Thượng gia tuyệt đối không thua bốn gia tộc bọn họ, nhưng mà Thượng gia trước giờ không liên quan tới bất kỳ thế lực nào, cho dù có quan hệ cũng sẽ không gây ảnh hưởng tới lợi ích của gia tộc, chỉ là mối quan hệ cá nhân, nhưng mà giúp đỡ lẫn nhau chắc chắn vẫn có.


Về việc vì sao Thượng Minh ở đây, có


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện