Sắc mặt Liên Triều bỗng trầm xuống, trở nên cực kỳ đáng sợ.
Ngũ Thông đắc ý cười ra tiếng, tay bóp cổ Địch Tư chặt hơn, cho đến khi mặt Địch Tư từ từ đỏ lên, Ngũ Thông mới như đã hưởng thụ xong: "Muốn thằng nhóc này an toàn, ngươi biết nên làm thế nào rồi nhỉ?"
Liên Triều híp mắt, không nói gì.
Ngũ Thông hừ một tiếng: "Mở kết giới ra, thả ta ra ngoài, còn tên nhân loại dưới đất kia, ta sẽ để cho các ngươi xử trí."
Người trên đất nghe Ngũ Thông nói vậy quả thực chết lặng, gã hoảng sợ kêu lên: "Không, ngươi không thể như vậy! Chủ nhân..."
"Chủ nhân? Ha ha, người lấy bọn họ ra nói chuyện, ta nói cho ngươi biết, không có tác dụng đâu!" Ngũ Thông nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, hiện tại nếu như bị phát hiện, vậy thì ngươi cũng vô dụng."
Liên Triều liếc nhìn người dưới đất, trong mắt không hề thương hại.
"Nhanh lên! Đừng kéo dài thời gian với ta, nếu như ngươi không mau mở kết giới, hiện tại ta liền bóp chết hắn!" Ngũ Thông nói xong, tay bắt đầu dùng lực.
Địch Tư kêu lên một tiếng đau đớn, bắt đầu hít thở không thông.
Liên Triều không nói gì, trực tiếp phất tay, mở kết giới.
Ngũ Thông nhếch miệng cười nhạo, đem theo Địch Tư ra ngoài, Liên Triều trầm mặt không nói một lời đi theo sau Ngũ Thông.
Ngũ Thông cúi đầu nhìn bên tai Địch Tư: "Nếu không phải bây giờ ta bị trọng thương chưa lành, chắc chắn sẽ trói thằng nhóc ngươi lại để nếm thử môt chút, đáng tiếc...." Dứt lời Ngũ Thông liếm một cái lên tai Địch Tư, sau đó ném Địch Tư cho Liên Triều đang trừng gã đến mắt sắp nứt.
Liên Triều tiếp được Địch Tư, lúc nhìn Ngũ Thông lần nữa, đã không thấy bóng dáng gã, anh ta thầm mắng một tiếng, sau đó cúi dầu nhìn lại, Địch Tư đang im lặng dùng sức lau lỗ tai mình, Liên Triều nhíu mày, một tay nắm hàm dưới của Địch Tư, mạnh mẽ giơ mặt cậu lên, sau khi thấy biểu cảm của Địch Tư, thân thể Liên Triều liền cứng đờ trong nháy mắt.
Vành mắt thiếu niên đỏ hoe, chóp mũi cũng hơi đỏ, không phải ánh mắt yếu đuối mà là ánh mắt quật cường hung ác, như đang nhịn lửa giận trong lòng, cắn chặt răng, cực kì uất ức, làm cho Liên Triều thấy cậu vừa buồn cười vừa đáng thương.
Nhéo mũi Địch Tư, Liên Triều nói: "Còn chà lỗ tai nữa nó sẽ rớt đó."
Địch Tư như tìm được người đáng tin, hoặc Liên Triều là người cậu có thể dựa dẫm, cậu nói chuyện mang theo giọng nũng nịu mà bản thân cũng không ý thức được: "Thật ghê tởm."
Liên Triều hơi nhíu mày một cái, đánh rớt cái tay còn đang chà lỗ tai của Địch Tư, đổi lại tay mình, sau đó xoa bóp vài cái, Liên Triều nhíu mày cúi đầu, hơi thở ấm áp cọ bên tai Địch Tư, Địch Tư như bị điện giật: "Thầy làm gì thế?"
Liên Triều không đáp còn vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lỗ tai Địch Tư một cái, sau đó dịu dàng hỏi: "Như vầy còn ghê tởm không?"
Cả người Địch Tư đều sợ ngây người, cậu hốt hoảng lắc đầu, sau đó chớp mắt một cái, chợt che lỗ tai mình, cảm nhận nhiệt độ như thiêu đốt trên lỗ tai, cũng không biết là nhiệt độ do vừa rồi ma sát, hay là cái gì... Nhưng nếu là nhiệt độ do vừa rồi ma sát, cũng sẽ không lan đến mặt, Địch Tư sững sờ đổi lại tay, lúc thì ôm tay, lúc thì che mặt, không biết nên làm gì mới phải.
Liên Triều nhìn bộ dáng ngu ngơ của Địch Tư, vội vàng quay đầu lại, lấy tay che môi nhịn không được bật cười.
"Cậu vẫn chưa trả lời tôi."
"A? Gì chứ?" Địch Tư nói xong cũng phản ứng lại, cậu liền nhớ vừa rồi Liên Triều hỏi cậu có ghê tởm hay không, yên lặng cảm nhận một chút, dường như không hề ghê tởm, nhưng cậu sẽ trả lời vậy sao?
Địch Tư trừng mắt, muốn nói ghê tởm, sau lời tới miệng lại đổi thành: "Không thoải mái!"
Nhìn người trước mặt khẩu thị tâm phi, Liên Triều không nói thêm gì, anh ta xoa đầu Địch Tư: "Được rồi, có điều cậu đừng chà lỗ tai nữa."
Địch Tư đẩy tay Liên Triều ra, chột dạ sờ lỗ tai, lúc này Liên Triều nói: "Thế nào, tôi giúp cậu có phải nên có thưởng không?"
Địch Tư trợn to hai mắt, thực sự chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy.
Sau đó hai người không đùa nữa, Liên Triều trói người đàn ông không thể động đậy trên đất lại, sau đó báo cho Địch Hạo. Địch Hạo quả thực sắp quỳ rồi, báo cáo khám nghiệm tử thi của Viêm Minh còn chưa có, đã tìm được hung thủ rồi?! Trời ạ, đùa gì vậy?
Còn có một việc khiến Địch Hạo cực kỳ lưu ý, đó chính là chuyện Ngũ Thông, không ngờ sự kiện lần này là có dính dáng tới tên đó. Sau đó Địch Hạo đưa người đàn ông về phòng đặc biệt, thẩm vấn gã, phát hiện người đàn ông kia lại là bảo vệ đại học Bắc Kinh, hơn nữa vì tâm sinh lý có bệnh, không ổn ở phương diện kia, dần dần, gã bắt đầu hận phụ nữ, cho nên mới ra tay giết nữ sinh trong trường. Trước đó không có chuyện gì vì gã không có lá gan đó, sau đó có người tìm gã, đầu độc gã, lôi kéo gã xuống địa ngục. Người đàn ông hoàn toàn hưởng thụ cảm giác ngược đãi thi thể, mà Ngũ Thông cũng thông qua việc gã giết người mà hấp thụ máu tươi của nạn nhân bổ sung cho mình, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Vụ án này nhìn như đã xong, nhưng tâm trạng của Địch Hạo không hề tĩnh lại, những kẻ đó vẫn quấy nhiễu quanh họ, ngầm quan sát họ, sợ rằng những chuyện tương tự như vậy vẫn sẽ xảy ra, bọn họ có thể lợi dụng quá nhiều người rồi, dù sao mỗi người dù ít hay nhiều đều có những góc tối. Một ngày nào đó góc tối ấy bị người ta phóng đại, giống như thoát khỏi trói buộc, không còn cố kỵ mà tàn sát tính mạng người khác.
Chỉ có điều bây giờ manh mối mà họ nắm giữ quá ít, những người đó lại ẩn nấp quá kỹ. mặc dù Tần Chí bắt tay vào giăng lưới điều tra, đáng tiếc đối phương đã sớm có chuẩn bị, manh mối họ có thể lấy được ngày càng ít, loại cảm giác nghẹn tức này quả thực khiến người ta không chỗ trút ra.
Cuối cùng Viêm Minh cũng xác định được thân phận ba người chết, sau đó báo cho người nhà của họ, nhìn những người này khóc nức nở, Địch Hạo thật sự không biết nên nói cái gì, không tìm được người còn có thể tự nói với mình vẫn có khả năng còn sống, mà hiện nay tìm được người, thi thể ở trước mắt họ, loại hành hạ này khiến người ta thổn thức không ngớt, nhưng Địch Hạo bọn họ cũng không có cách gì. Một cặp cha mẹ thậm chí không biết sao tìm được bảo vệ kia, liền mạnh mẽ đánh nhau với gã, cuối cùng bị cưỡng ép kéo ra, bọn họ rống muốn đích thân kết liễu hung thủ giết người, nhưng còn pháp luật ở đây, còn quy tắc ở đây, mấy người Địch Hạo cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, có quá nhiều thứ bất đắc dĩ. Nhìn biểu cảm bi thương của những người nhà, họ cũng chỉ có thể cố gắng trấn an.
Đau xót rồi cũng sẽ biến mất theo thời gian, tuy vẫn còn đau đớn nhưng cũng không còn đi theo mỗi thời khắc. Địch Hạo cũng chỉ có thể cầu nguyện như vậy ở trong lòng, hi vọng theo thời gian nỗi đau của họ sẽ dần giảm đi. Khuôn viên đại học Bắc Kinh cũng dần khôi phục lại sự bình
Địch Tư lắc đầu: "Trường học cấm thảo luận chuyện này, cũng làm rất nhiều hành động, hi vọng có thể thoát khỏi bóng ma của chuyện này, thật ra trước đây họ che giấu không tệ, trường học cũng là do phụ huynh tìm tới gây sự mới có nhiều tin đồn như vậy, thật ra họ cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đa số đều nghe đồn bậy, nói lung tung thôi, hừ, nói như được chứng kiến vậy." Địch Tư bĩu môi đôi khi cậu ta sẽ nghe người khác nhắc tới, liền không nhịn được muốn cho họ cái trợn mắt.
Địch Hạo thở dài bất đắc dĩ, lát sau lại hỏi: "Liên Triều đâu, trước đây không phải anh ta vẫn ở bên cạnh bảo vệ cậu sao?" Địch Hạo nói xong, nhịn không được mà cười như mèo ăn vụng vậy, cực kì đắc ý, cậu rất muốn biết đã có chuyện gì hay.
Địch Tư lập tức đổi sắc mặt, ấp úng mở miệng nói: "Thầy ấy, có tiết... Ai, biểu cảm của anh thế nào vậy, thầy ấy cũng không thể hộ tống bên tôi cả đời."
Bởi vì chuyện Ngũ Thông, Liên Triều vẫn lo lắng cho Địch Tư, cho nên thời gian sau đó rất lâu vẫn luôn ở cạnh bảo vệ Địch Tư, làm cho tất cả mọi người đều biết, Địch Tư bị một thầy giáo anh tuấn phóng khoáng để mắt tới, cũng không biết là đã làm sai gì rồi.
Địch Hạo điều chỉnh lại vẻ mặt: "Không phải cậu thích anh ta thật chứ!"
"Khụ..." Địch Tư bị nước miếng của mình làm sặc, đỏ mặt mở miệng: "Anh có... có ý gì?"
Địch Hạo giật mình: "Chẳng lẽ bị tôi và Đại Tần ảnh hưởng nên cậu thích nam...."
"Này! Tôi chưa nói gì cả, anh đừng có mà đoán mò!" Địch Tư nóng nảy nói.
Địch Hạo im lặng liếc Địch Tư, bộ dáng này còn không thừa nhận, cậu không để ý tới Địch Tư nữa, một mình thì thầm đi trên đường, nghĩ đến nếu sau này bố Địch Tư biết, còn có ông nội biết được sẽ có biểu cảm gì, Địch Hạo nhịn không được run lên, việc này cậu có nên quản hay không đây? Cậu đưa người tới đây, kết quả bị một người đàn ông cua được, sợ rằng người nhà biết sẽ mắng cậu chết.
Địch Hạo còn chưa nghĩ xong, một bóng người đi tới, Liên Triều cầm tài liệu giảng dạy đi tới bên cạnh hai người, anh ta nhìn mặt Địch Tư đỏ lựng, còn có ánh mắt phức tạp của Địch Hạo, lập tức nhíu mày: "Vừa rồi hai người đang nói về tôi à?"
"Không có!"
"Đúng vậy."
Địch Tư lập tức trừng mắt nhìn Địch Hạo, Địch Hạo bất đắc dĩ thở dài.
"Không có."
"Chỉ một chút."
Liên Triều:...
"Được rồi, tôi đoán đang nói chuyện mà không muốn tôi nghe thấy." Liên Triều cười nói.
Địch Tư cắn răng, cậu ta ngẩng đầu nhìn Liên Triều, giống như không muốn buông tha bất kì bộ phận nào trên mặt anh ta, nhìn cực kì tỉ mỉ, ánh mắt Liên Triều cưng chiều, cứ để Địch Tư nhìn, sau một hồi lâu, Địch Tư hít sâu mấy hơi, như lấy hết dũng khí mà nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử xem."
Địch Hạo lập tức trợn to hai mắt, không thể tin mà nhìn Địch Tư, nghĩ thầm người trẻ tuổi quả nhiên nhanh chóng, cũng rất dũng cảm.
Liên Triều giật mình, tim đập nhanh, anh ta ổn định giọng mình, giống như muốn xác định hỏi: "Cái gì?"
"Khụ." Địch Tư cúi đầu, che mặt đang đỏ lên: "Tôi cảm thấy.... Ừm... Cái đó, thầy có lẽ cũng có hứng thú với tôi, cho nên tôi cảm thấy chúng ta có thể thử xem."
Địch Hạo nghe được câu này khóe miệng không nhịn được nhếch lên, ừm da mặt của người trẻ tuổi cũng rất dày. Cậu yên lặng đi xa, nghĩ thầm xem ra bản thân không cản được rồi.
Địch Tư cúi đầu đợi, cũng không thấy Liên Triều tra lời, trong lòng cậu lập tức luống cuống, muốn ngẩng đầu lên, liền đụng phải hai mắt hàm chứa nụ cười của Liên Triều, bộ dáng như rất thỏa mãn.
Rốt cuộc Liên Triều không nín được cười ra tiếng, dưới ánh mắt thẹn quá thành giận của Địch Tư mà gật đầu nói: "Ừm, anh thích em, cảm ơn em cho anh cơ hội này." Nói xong, anh ta nắm tay Địch Tư, cảm nhận được nhiệt độ trên tay Địch Tư, tựa hồ cũng nóng lên, thực sự đáng yêu, trong lòng Liên Triều nghĩ như vậy, sau đó nắm tay Địch Tư đi chậm: "Đi thôi, nên đi ăn cơm rồi.
Địch Tư ngây ngốc đi theo phía sau Liên Triều, vậy là xong rồi? Không bày tỏ gì sao? Trong lòng cậu có chút thất vọng, vì vậy trừng mắt nhìn ót Liên Triều, Liên Triều như phát giác được mà quay đầu, lại thấy Địch Tư còn chưa thu hồi ánh mắt phẫn nộ.
"Ồ, dường như đã quên một việc." Liên Triều nở nụ cười hài lòng, sau đó kéo Địch Tư qua, dưới hoa tươi nở rộ vào mùa xuân mà hôn cậu.