Đứa nhỏ ngoan ngoãn ôm đồ chơi của mình, ngồi ở một bên giường, đôi mắt lém lỉnh nhìn hắn rồi lại nhìn Hạ Mễ Chúc đang ngủ, bắt đầu tự mình chơi.
Lộ Nguyên Hầu không quan tâm nữa, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Hắn đương nhiên sẽ ở nhà chăm hai đứa nhỏ, nhưng trước đó vẫn phải bàn giao một chút chuyện mới được.
Mạc Thanh trước khi đến bệnh viện có ghé qua nhìn xem Hạ Mễ Chúc, đảm bảo cậu không sao rồi ông mới đi.
Không biết là ông quên hay Lộ Nguyên Hầu cũng quên mà không ai nhắc đến việc nhìn xem Hạ Mễ Chúc có đang mang thai hay không.
Mà Hạ Mễ Chúc sau đó vẫn biểu hiện rất là bình thường khiến cho họ nghĩ cậu sau kỳ mẫn cảm của Lộ Nguyên Hầu cũng không có thai như họ đã tưởng.1
Hạ Mễ Chúc ngủ một trận lớn, đến tận mười giờ mới tỉnh lại.
Cậu vừa tỉnh đã cảm thấy bên cạnh có một cục mềm mềm ấm nóng thơm thơm.
Hạ Mễ Chúc không cần nghĩ nhiều cũng biết được đó là cái gì.
Đứa nhỏ Hạ Mễ Thụy bị cha ném trên giường, chơi đã đời rồi tự động rút vào bên cạnh ba ba nó ngủ mất.
Từ sau khi bắt đầu ăn cháo đến giờ, Hạ Mễ Thụy không còn cần uống sữa nhiều cử nữa, giờ giấc tựa như bọn họ.
Chỉ có buổi chiều uống thêm một bình sữa vào lúc ba giờ, buổi tối trước khi đi ngủ nữa thôi.
Đứa nhỏ phát triển thật nhanh, mỗi tháng đều có thể tăng lên một ký rưỡi, chiều cao đã vượt qua một mét, đạt đến một mét mốt.
Theo cái đà này, đợi nó phân hóa lần hai có thể cao bằng Lộ tướng cũng nên.
Mà nó là Alpha, được chăm sóc chu đáo thì phát triển như vậy là bình thường.
So với ăn uống, đứa nhỏ vẫn giống như trước đây, ngủ đều nhiều như vậy.
Chỉ cần chơi mệt là sẽ tự giác lăn ra ngủ, không cần ai dỗ.
Nhìn đứa nhỏ rút vào bên cạnh mình ngủ đến thơm ngọt, Hạ Mễ Chúc yêu thương muốn thơm lên má nhỏ của nó nhưng lại nghĩ mình đang bệnh, sợ lây cho nó nên chỉ có thể dùng tay đụng đụng mặt bánh bao của nó chút chút cho đã thèm rồi thôi.
Ngủ một giấc, cậu cảm thấy cổ họng không còn đau nhiều nữa.
Dùng nhiệt kế kiểm tra, thân nhiệt của cậu đã ổn định ở mức ba mươi sáu độ năm đến ba mươi bảy độ, xem như là không còn sốt nữa rồi.
Hạ Mễ Chúc không ngủ được nữa, lần mò bò dậy xuống giường.
Chỉ là chân cậu còn chưa đứng hẳn xuống sàn, cửa phòng đã bật mở khiến cậu theo bản năng quay đầu nhìn tới.
Người ở cửa và cậu bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Mễ Chúc không hiểu mà có chút chột dạ, không tiếng động rút chân về, ngồi lại trên giường.
Lộ Nguyên Hầu tay bưng một ly nước ấm bước tới.
"Cổ họng còn đau không?"
Hắn đưa ly nước cho cậu, vừa sờ trán tiểu Beta vừa hỏi.
Hạ Mễ Chúc ngoan ngoãn uống nước vừa lắc đầu.
"Đói bụng không?"
Lộ Nguyên Hầu ngồi xuống, sờ sờ cái bụng nhỏ của tiểu Beta, mềm nhẹ hỏi.
Hạ Mễ Chúc gật đầu.
"Ôm lấy, tôi mang em xuống lầu."
Hắn vừa nói dứt lời đã luồn tay xuống hai chân cậu, bế thốc lên.
Hạ Mễ Chúc chỉ kịp vòng tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt to bởi vì bất ngờ mà mở lớn một cách ngốc nghếch.
Lộ Nguyên Hầu bế cậu đi dễ dàng như đang bế Hạ Mễ Thụy, một đường đi xuống lầu, đặt cậu an vị ngồi xuống bàn ăn.
Hạ Mễ Chúc rõ ràng ngửi thấy mùi canh gà.
Đôi mắt cậu sáng lên, trong mắt hiện lên mấy chữ: Lộ tiên sinh nấu cơm.1
Lộ tướng đặt tiểu Beta ở đó xong thì đi vào bếp, không tới một phút đã bưng ra một bát canh gà xé sợi hầm với kỷ tử táo đỏ đặc biệt tốt cho người vừa ốm dậy.
"Cẩn thận nóng."
Lộ tiên sinh nhìn tiểu Beta háo hứng muốn thử ngay mà nhẹ giọng nhắc nhở, còn nói: "Ăn tạm thôi, lát nữa ăn cơm."
"Ừm ừm..."
Tiểu Beta miệng nhỏ uống canh vừa ứng thanh, bộ dáng ngốc nghếch đến đáng yêu.
Lộ Nguyên Hầu cảm thấy nuôi một tiểu Beta yếu mềm như vậy suốt đời cũng được đi.
...
Một trận bệnh bất ngờ chỉ kéo chân Hạ Mễ Chúc một ngày, những ngày sau đó hai người tựa như không có một trận cãi nhau kia, bình đạm lại mộc mạc trôi qua.
Đương nhiên những chuyện đã diễn ra sẽ không thể xem như không có rồi, nhưng cả hai người họ đều nhất trí không nhắc lại, ở trong vô hình truyền đạt cho đối phương một tín hiệu an toàn cho mối quan hệ của họ, rồi để mọi chuyện trôi đi.
Từ trận cãi nhau ầm ỉ giữa Hạ Mễ