Vệ Kiêu không hiểu Giang Nghiêm còn cần gì một người con trai như Giang Tấn? Vì tình cảm cha con sao? Vệ Kiêu không tin đâu.
Dù có thì cũng không đến mức làm rầm rộ lên như vậy.
Vệ Kiêu không hẹn mà cùng chung suy nghĩ với Giang Tấn, chỉ là hắn không biết.
Nhưng xét thấy hành vi của Giang Tấn, có lẽ em ấy không phải không hiểu được điều này.
Thế nên mới bài xích Giang Minh.
Mấy ngày này Vệ Kiêu lại gần Giang Tấn cũng là nhận ra Giang Minh luôn xuất hiện bên cạnh, còn rất chú ý đến em ấy nhưng hắn không có nghĩ gì nhiều cả.
"Chuyện đó không liên quan đến tôi.
Cậu tự suy nghĩ rồi làm.
Nhưng cho dù là vì cái gì, tôi vẫn là nhắc nhở cậu nên nghiêm túc."
Lộ Nguyên Hầu lãnh đạm nói.
Vệ Kiêu hiểu được, không lại nói chuyện này nữa.
"Cậu sẽ dẫn theo chị dâu cùng đứa nhỏ đi cùng à?"
Hắn hỏi.
"Ừ."
Lộ Nguyên Hầu đáp một tiếng.
"Lần này tôi ở lại quân khu, cậu ở đế đô nên cẩn thận một chút."
Vệ Kiêu nhắc nhở.
Lộ Nguyên Hầu không nói.
Dù Vệ Kiêu không nhắc thì hắn cũng sẽ không lơ là.
Chưa kể hắn còn mong có một số người sẽ ngồi không yên.
...
Hạ Mễ Chúc chui vào xe, tuy còn chưa có đến đế đô nhưng cậu đã khẩn trương rồi.
Lộ Nguyên Hầu đặt đứa nhỏ ngồi lên cái ghế chuyên dụng cho trẻ, bản thân ngồi xuống bên cạnh tiểu Beta.
Biết cậu hồi hợp nên nắm lấy tay cậu, im lặng trấn an.
Hạ Mễ Chúc nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, bất giác thật sự thấy yên tâm hơn.
Nói ra thì cậu đến cả hai vị hoàng tử của đế quốc cũng không sợ, sao tự nhiên lại khẩn trương như vậy chứ.
Cậu chỉ cần xem đế đô như nơi này, không cần rời khỏi tiên sinh của cậu là được rồi mà.
"Em không sao đâu."
Hạ Mễ Chúc nhu thuận quay đầu nhìn hắn tỏ vẻ.
Bọn họ đi trước một ngày, đến nơi có thể nghĩ ngơi, không cần gấp gáp làm gì lại dễ xảy ra chuyện.
Quan trọng là họ còn có đứa nhỏ, không thể để nó chịu tội được.
Từ Tây Hoang đến đế đô cần một ngày đường.
Hiện tại họ bắt đầu đi thì đến tối cũng chỉ mới tới được thành phố kế bên đế đô.
Họ sẽ ở đó ngủ lại một đêm, sáng hôm sau chạy vào đế đô, buổi tối đi dự tiệc là được rồi.
Thật ra buổi sáng hôm đó còn có một buổi tế lễ nữa nhưng Lộ Nguyên Hầu không thèm tham gia, chỉ đến tiệc tối.
So với Lộ Nguyên Hầu, hai vị hoàng tử và cả Khúc Ninh đều đã đi từ hôm qua.
Học viện hôm nay có rất nhiều người xin nghỉ, mục tiêu đều là đế đô.
Lộ Nguyên Hầu tuy là trung tướng, phía trên hắn còn có một đại tướng và một thượng tướng nữa nhưng sự chú ý lại tập trung trên người của hắn nhiều nhất.
Cái này đương nhiên là có liên quan đến tuổi tác của hắn.
Hai người trước đều lớn tuổi, cháu chắt đều có hết rồi.
Còn Lộ Nguyên Hầu, cho dù hiện tại hắn đã có gia thất nhưng người đánh chủ ý lên người hắn vẫn rất nhiều.
Xã hội này vẫn còn chấp nhận thê thiếp, dù trên pháp luật không cho đăng ký nhưng những người có vai vế, không thiếu người thích nuôi thiếp thất.
Miễn là đôi bên tình nguyện, tất cả đều có thể.
Hiện tại người chưa thấy nhưng sóng ngầm trong đế đô đã tuôn trào rồi.
"Bệ hạ!"
Lý Nhã đứng ở cửa thư phòng đang để mở mà gọi vào trong.
Lý Nhã năm nay đã bốn mươi lăm, làm Vương Hậu của Nguyên Dực đã có hai mươi sáu năm, sinh cho Quốc Vương Tây quốc hai đứa con trai đều là Alpha.
Tuy đã vào tứ tuần nhưng bà ta vẫn còn rất xinh đẹp, nhan sắc được bảo dưỡng tốt đến mức nhìn vào cũng chỉ như thiếu nữ hai mươi mấy.
Omega có nhan sắc khó già, bà ta còn là Vương Hậu của đế quốc, đương nhiên là hơn người rồi.
Bà ta thân là bạn đời duy nhất của Nguyên Dực, ngoại trừ ba của Lộ Nguyên Hầu, đã quen ông từ thời còn trẻ đến giờ thì Nguyên Dực không còn phu nhân nào khác.
Bà ta vốn nên tự hào mới đúng, thế nhưng mỗi khi nghĩ đến Nguyên Dực trước bà ta có người khác, còn sinh cho ông ta một đứa con trai Alpha là bà ta không sao vui nổi.
Năm đó bà ta tìm mọi cách để hãm hại thằng nhóc kia, tuy đụng tay đụng chân được vào kỳ phân hóa của nó nhưng nữa đường Nguyên Dực lại