Lý Nhã vừa nghe tâm thần đã âm trầm bất định, dự cảm xấu hiện lên trong lòng.
Chỉ là bà ta cũng không biết Lý Hoằng làm sao mà lại khiến cho Lộ Nguyên Hầu phải đích thân đi bắt.
Nói ra thì hôm nay không thấy hắn đi cùng tên nhóc Beta kia, hóa ra là vì bận đi bắt người.
Không được, bà phải đi gặp Lý Hoằng.
Lý Nhã nghĩ là làm, lập tức muốn xuất cung.
Thế nhưng bà ta còn chưa rời khỏi được nơi ở của mình đã bị thị vệ hoàng cung chặn lại.
“Vương Hậu, bệ hạ lệnh ngài không được rời khỏi phòng.
Mời!”
Thị vệ lạnh lùng mà cung kính đưa tay ra mời Lý Nhã quay về.
“Ngươi nói dối!”
Lý Nhã làm sao mà tin được, quát lớn.
“Phu nhân trở về đi.”
Thị vệ trưởng còn chưa kịp nói gì thì âm thanh của Nguyên Dực đã vang lên.
Đám thị vệ lập tức tránh đường cho ông đi tới.
“Bệ hạ! Tại sao lại không cho ta ra ngoài? Còn có, Lộ Nguyên Hầu vì cớ gì bắt anh trai ta??”
Lý Nhã nhìn thấy ông thì lập tức lao đến, bắt lấy tay ông mà giận dữ hỏi.
“Lý Hoằng có tội gì sau đó ta còn sẽ đi tìm phu nhân hỏi chuyện một chút.
Hiện tại mời phu nhân trở về đi.”
Nguyên Dực nói xong thì đẩy tay bà ra, quay đầu đi.
“Bệ hạ! Ngài nói rõ ràng cho ta!”
“Bệ hạ!”
“Vương Hậu, đi thôi.”
“Tránh ra! Mau tránh ra cho ta!”
…
Nguyên Dực dần dần không còn nghe thấy âm thanh gào thét của Lý Nhã nữa.
Lúc này ông bỗng nhiên thở dài một hơi.
“Bệ hạ, đừng suy nghĩ nhiều hại thân.”
Lão quản gia ở phía sau khuyên giải.
Nguyên Dực lắc đầu.
Sự tình đi đến bước này, Lý Hoằng… Ông không ngờ lại là Lý Hoằng.
Nhưng ngẫm lại cũng không sai.
Có một người em gái là Vương Hậu một nước, Lý Hoằng dựa vào Lý Nhã mà có được phong hào Bá Tước.
Bình thường không có gây chú ý gì, không nghĩ là sau lưng hoàng hoành đến độ này.
Hơn hai mươi năm, chính là nói sau khi Lý Nhã sinh hai vị hoàng tử cho ông thì bắt đầu làm bậy.
Nhìn biểu hiện của Lý Nhã, ông nghĩ bà ấy không hề biết gì về chuyện này.
Nhưng khả năng Lý Hoằng gián tiếp mượn nhờ thân phận của bà làm nên chuyện gì cũng khó mà nói được không có liên can.
Hiện tại ông không biết làm sao để xử lý Lý Nhã.
Chuyện lúc trưa, sợ rằng con ông sẽ không tha cho bà.
Nhưng ông có thể nói gì được đây…
…
Hạ Mễ Chúc trải qua một ngày mệt mỏi, ở trong pheromone của tiên sinh nhà mình ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Có lễ là ngủ quá sớm, thời điểm cậu mơ màng tỉnh lại, xung quanh vẫn còn tối tăm, chỉ có ánh sáng vàng từ đèn ngủ nơi tủ đầu giường.
Ở trong đêm tối, mọi âm thanh đều được phóng đại lên.
Tiếng hít thở mềm nhẹ của đứa nhỏ, hơi thở nóng rực của người đàn ông bên tai cùng nhịp đậm hữu lực khiến người an tâm.
Tất cả tựa như một bản hòa âm bình yên dội vào lòng Hạ Mễ Chúc.
Cậu vô thức đưa tay lên xoa bụng, nơi có cục nắm nhỏ bé tin hin của cậu.
Bụng cậu vốn là có chút thịt mà hơi hơi nhô lên, bởi vì buổi trưa ói một trận mà giờ dẹp lép…
“Ừm… Làm sao vậy? Khó chịu?”
Bỗng nhiên tay cậu đang đặt trên bụng bị một bàn tay lớn hơn, còn ấm nóng phủ lên, đi cùng là âm thanh khàn khàn ôn nhu trầm thấp của Lộ tiên sinh khiến cậu giật mình một chút.
“Không có ạ.”
Hạ Mễ Chúc không nghĩ đánh động người đàn ông này, ôm eo, rút người vào cái ôm của hắn, lại nói: “Tự nhiên tỉnh lại thôi.”
Lộ Nguyên Hầu nhìn không gian tối đen cũng biết là hiện tại còn rất sớm.
Hai thân hình ở trong chăn ôm lấy nhau, nhịp tim hòa hợp không rời, cảm giác bình yên khó nói nên lời này khiến cho hắn dần mê luyến.
Nhẹ ôm ôm thân hình nóng hầm hậm của tiểu Beta, bàn tay lớn nhẹ vỗ về tấm lưng đơn bạc của cậu tựa như dỗ dành.
Hạ Mễ Chúc bị người dỗ một hồi, không buồn ngủ mà còn cảm thấy buồn cười.
“Cười gì hả?”
Người đàn ông bất đắc dĩ mềm giọng hỏi.
Hạ Mễ Chúc lắc đầu ở trong ngực hắn.
Cậu không biết sao mình lại cười nữa, chỉ là rất vui nên mới cười.
“Tiên sinh, em vẫn không ngủ lại được…”
Cậu bất giác muốn làm nũng với hắn mà dụi dịu đầu vào ngực hắn mềm nhũn đáng thương nói.
Cậu vừa dứt lời thì thân mình đã bị người đặt dưới thân.
“Không ngủ được thì vận động một chút sẽ ngủ được.”
Người đàn ông nói xong thì cúi đầu