Hạ Mễ Chúc suýt chút nữa tới muộn buổi học sáng, bị Giang Tấn mắng cho một trận.
Không phải mắng cậu vì tới muộn mà vì chuyện cậu suýt bị xe đụng.
Hắn ở trong sân vẫn luôn nhìn qua bên kia nên cũng thấy tình huống lúc đó.
Trời biết lúc đó tim hắn sắp rớt ra ngoài luôn.
"Hì hì!"
Hạ Mễ Chúc chỉ biết cười trừ cho qua chuyện chứ biết nói gì được.
Mà buổi học cũng bắt đầu rồi.
Lần này nhóm sinh viên đã tự giác xếp hàng trước, ai đến sau thì xếp vào thôi.
May mắn không có ai đến trễ.
...
Buổi huấn luyện đầu tiên đúng thật là ác mộng của tất cả sinh viên.
Sáng sớm vừa chạy đến mệt mỏi, hai bắp chân đau nhức còn chưa kịp phục hồi lại phải tiếp nhận huấn luyện ma quỷ của giáo quan.
Không còn mấy người nhịn không kêu rên ra tiếng nữa.
Hạ Mễ Chúc nếu không phải được Mạc Thanh giãn cơ cho thì sợ rằng đã phải gục ngã giữa chừng.
Đương nhiên, người gục ngã giữa chừng có rất nhiều.
Trời nắng chang chang, nắng tháng chín cũng chẳng nhẹ nhàng gì cả, chiếu đến bọn họ mặt hồng như sắp chín, mồ hôi đổ đầy đầu, toàn thân bốc mùi khó ngửi muốn chết.
Hạ Mễ Chúc vừa kết thúc một lượt bò trườn, sức để đứng dậy cũng không có nữa, thiệt muốn nằm luôn ở đó.
"Chịu không được nữa?"
Đỉnh đầu bị che lại đồng thời một tiếng nói lạnh lùng nhưng có phần quan tâm không dễ nhận ra vang lên đánh động Hạ Mễ Chúc.
"Không có thưa giáo quan!"
Hạ Mễ Chúc lập tức nói, đương lúc muốn bò dậy thì thấy giáo quan đưa tay tới.
Hạ Mễ Chúc không có cậy mạnh, nương sức lực của giáo quan mà bò dậy.
"Cảm ơn giáo quan."
Cậu mặt mày lắm lem đưa tay làm động tác chào theo kiểu quân đội với Lang Minh, sau đó không chút chần chừ chạy tới mục tiêu huấn luyện tiếp theo.
Lang Minh nhìn theo bóng lưng cậu, không nhịn được mà gật đầu.
"Năm nay tư chất đám sinh viên này khá cao đấy."
Giáo quan đứng gần đó nhịn không được cảm thán.
Lang Minh không có đáp lại nhưng trong lòng vẫn đồng ý với lời của hắn.
...
Lộ Nguyên Hầu bước vào phòng bệnh, đối với vẻ mặt chẳng mấy thích thú khi nhìn thấy hắn của người trên giường bệnh cũng không có biểu tình gì, chính là một tảng băng trong miệng Vệ Kiêu không sai.
Nếu Vệ Kiêu nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt không có cảm xúc này của hắn thì đảm bảo sẽ không nói Lộ Nguyên Hầu có ý với Cố Thiệu nữa.
Lộ Nguyên Hầu ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh.
Nam nhân thước chín như một ngọn núi lớn ngồi trên cái ghế xếp nhỏ, hai chân hơi mở ra hai bên, hai tay đan vào nhau tùy ý đặt trên đùi, sống lưng tuy vẫn thẳng tắp nhưng lại thả lỏng dựa vào lưng ghế, nhìn Cố Thiệu trên giường hai nói một lời.
Cố Thiệu liếc nhìn hắn, không thể không công nhận người này thật đẹp trai.
Bộ quân phục ôm trọn thân hình vĩ ngạn, từng thứa cơ hoàn mỹ được che đậy nhưng vẫn không che hết được sức mạnh ẩn giấu trong đó, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy áp lực như núi.
Cố Thiệu là một Omega tuy đã mất tuyến thể nhưng cũng không thể không công nhận mình bị hắn thu hút.
Thử hỏi sẽ có ai không bị mê chết? Nghĩ cũng biết Omega của đế quốc này sẽ phát cuồng cỡ khi nghĩ tới người này.
Thế nhưng bản thân Cố Thiệu nghĩ nếu hắn không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình thì tốt hơn.
Ánh mắt kia...!Thương hại?
Tại sao?
Cố Thiệu hắn là người cần người khác thương hại?
Trời biết hắn ghét cay ghét đắng ánh mắt như vậy, bao nhiêu người bị hắn chém ngàn chỉ vì dám dùng ánh mắt này nhìn hắn?
Ánh mắt này trực tiếp chọc giận Cố Thiệu vốn đã chuẩn bị trong lòng sẽ không để người đàn ông này kích thích nữa.
Hắn ác liệt trừng mắt nhìn lại Lộ Nguyên Hầu, hận không thể móc mắt anh ra, lăng trì xử tử.
Lộ Nguyên Hầu lại xem như không nhìn thấy, từ lúc bước vào đều không nói lời nào, chỉ có như vậy nhìn Cố Thiệu.
Lộ Nguyên Hầu có ý gì đây? Hai lần kích thích Cố Thiệu, không chọc người tức chết không chịu được?
Đúng vậy, Lộ Nguyên Hầu thật sự muốn kích thích Cố Thiệu, trực tiếp chơi trò tâm lý với hắn.
Nhưng Cố Thiệu cũng phải ăn vào chiến thực tâm lý của hắn mới được.
Có sự việc hôm qua, Lộ Nguyên Hầu đã phát hiện Cố Thiệu người này rất để ý tới thân phận Omega đã mất tuyến thể của hắn.
Mà trong thời gian Cố Thiệu bị bắt, Lộ Nguyên Hầu vẫn luôn điều tra thân