“Cứ như vậy mãi cũng không phải là chuyện tốt.”
Vệ Kiêu nghiêm mặt nói.
“Không phải mọi chuyện vẫn ổn sao?”
Một vị thiếu tướng bên phía Hạ quốc khó hiểu hỏi lại.
“Như vậy là tốt?”
Vệ Kiêu không cảm xúc nhìn hắn tựa như nhìn một tên không có đầu óc, chẳng biết tại sao lại lên được quân hàm thiếu tướng.
Mười phần là mua quan bán chức mà có chứ chẳng thế nào tệ đến như vậy.
Hai bên nhìn như ngang tài ngang sức với nhau, thế nhưng làm sao bọn họ chịu nổi phương thức hao tổn như vậy.
Bọn man di hung tàn như thế, nói không chừng một ngày không xa, bọn họ sẽ bởi vì không chịu nổi tiêu hao mà ngã xuống trước.
Đến lúc đó cũng không cần đám man di đánh tới thì quân đội của họ đã trực tiếp tan rã rồi.
“Đã tra được vị trí của bọn chúng chưa?”
Lộ Nguyên Hầu sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trước ngực, những ngón tay đan chéo vào nhau, nhìn như thả lỏng thực chất toàn thân lại như không có sơ hở dù ở đây không có kẻ thù, trực tiếp vào vấn đề mà hỏi.
“Máy bay không người lái đã phái đi rồi nhưng nữa đường đều đụng phải từ trường quấy nhiễu.”
Một thiếu tá bên Tây quốc nói.
Thật ra tình huống này cũng giống như trước đây khi họ do thám vùng biển phía Bắc đó, nó không còn là điều bất ngờ nữa.
Chỉ là hiện tại họ cần phải tìm được điểm đột phá nên tình huống của địch họ nhất định phải hiểu rõ, nếu không, họ vẫn sẽ luôn ở thế yếu, mặc người bày bố.
“Ông ta vẫn không nói gì sao?”
Lộ Nguyên Hầu bất ngờ đổi đề tài khiến nhiều người không kịp phản ứng.
May mắn tố chất của quân nhân Tây quốc vẫn còn sài được, người phụ trách khảo cung lập tức nói: “Vâng thưa ngài.”
“Xem ra ông ta vẫn còn tin tưởng vào khả năng của đám man di kia.”
Vệ Kiêu khinh thường nói.
Lộ Nguyên Hầu sau khi hỏi hai câu thì cúi đầu trầm tư.
Nhìn thấy hắn như vậy, đám người cũng tự giác im lặng, tránh quấy rầy hắn suy nghĩ.
Kết quả cuộc họp diễn ra chưa đến mười lăm phút Lộ Nguyên Hầu đã đứng dậy hô giải tán.
Đám người hai mặt nhìn nhau chứ chẳng ai nói câu nào được.
Ngược lại là Vệ Kiêu lại theo Lộ Nguyên Hầu đi ra ngoài.
“Cậu tính làm gì vậy?”
Vừa vào phòng làm việc của Lộ Nguyên Hầu Vệ Kiêu đã nhíu mày hỏi.
“Máy bay không người lái không thể làm gì được, vậy chỉ có thể dùng sức người đi thám thính.”
Lộ Nguyên Hầu đứng trước bản đồ vùng biển Tây Bắc, mặt không cảm xúc nhìn vị trí sát rìa bản đồ phía Bắc, lạnh nhạt nói.
“Vậy thì để tôi đi cho.”
Vệ Kiêu trực tiếp giành trước nói.
Lộ Nguyên Hầu quay đầu nhìn hắn.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau tầm ba phút.
Vệ Kiêu chẳng chút lùi bước trước cái nhìn của Lộ Nguyên Hầu, nhưng hắn lại nói: “Khả năng linh hoạt ẩn nấp của tôi tốt hơn cậu.
Cậu ở lại căn cứ có tác dụng trấn tràng hơn so với tôi.”
Lộ Nguyên Hầu im lặng.
Hai người đều biết Vệ Kiêu nói đúng.
Có lẽ bên trong vẫn còn rất nhiều yếu tố quyết định sự ở lại của Lộ Nguyên Hầu, thế nhưng đứng dưới góc độ khách quan thì Vệ Kiêu thích hợp để đi chuyến này hơn.
“Cậu và Giang Tấn đã ở bên nhau rồi?”
Ở lúc này Lộ Nguyên Hầu lại lái qua chuyện khác, trực tiếp hỏi chuyện riêng của hắn.
“Không tính là ở bên nhau.
Cậu ấy cho rằng mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy chỉ là pháo hữu, dựa vào nhu cầu tính dục để duy trì.”
Vệ Kiêu tuy không rõ lắm tại sao Lộ Nguyên Hầu lại ở lúc nào hỏi hắn như vậy, thế nhưng hắn vẫn trả lời.
Nói đến cuối lại không khó nghe ra được sự bất lực của hắn.
“Giang Tấn là người vùng biển, năng lực dưới nước của hắn rất tốt.
Mang hắn theo đi.”
Vệ Kiêu vừa nghe đã nhíu lại mày, chỉ là hắn không có lập tức phản bác Lộ Nguyên Hầu mà chỉ im lặng, đợi Lộ Nguyên Hầu nói hết.
“Cậu phải theo thuyền của bọn chúng, cách tốt nhất là bám vào thân thuyền để che dấu hành tung.”
Lộ Nguyên Hầu nói đến đây thì Vệ Kiêu đã hiểu rồi.
“Mục đích của cậu là thám thính thông tin về bọn chúng.
Tận lực hình xem số lượng của chúng, vật tư quân sự nếu có thể nhìn thì nhìn, không cần mạo hiểm.”
Lộ Nguyên Hầu nhắc nhở.
“Cậu có thể thử qua năng lực của hắn trước.”
Vệ Kiêu gật đầu, cũng không nói tiếng nào mà đi ra ngoài.
Lộ Nguyên Hầu sau khi Vệ Kiêu rời đi thì ngồi xuống bàn làm việc của mình, mười ngón tay thon dài không ngừng lướt trên bàn phím.
Màn hình trước mặt hắn toàn là những