Một trận binh hoang mã loạn, Vệ Kiêu được đưa vào phòng cấp cứu tạm thời.
Giang Tấn tuy không bị thương nặng như hắn nhưng vết thương nhỏ rất nhiều, còn cạn kiệt sức lực.
Trong lúc Hạ Mễ Chúc xử lý vết thương cho thì hắn đã ngủ thiếp đi rồi.
Hạ Mễ Chúc không biết rốt cuộc họ đã gặp chuyện gì, chỉ có thể lo lắng mà chăm sóc cho hắn.
Một hồi sau sư phụ đi ra, Hạ Mễ Chúc vội chạy tới im lặng nhìn ông ý hỏi.
“Mũi tên không trúng điểm yếu hại nhưng đầu mũi tên có độc.
May mắn là chúng ta có biện pháp giải độc.
Nếu là ở thời xưa thì…”
Mạc Thanh thở dài nói.
“Trúng tên?”
Hạ Mễ Chúc khó hiểu hỏi lại.
Cậu đã chữa trị cho rất nhiều người nhưng chưa thấy ai bị thương bởi tên cả.
Đám người man di kia có vũ khí nóng, vũ khí lạnh cậu toàn thấy vết thương từ giáo mác lao các kiểu thôi.
“Vậy cũng phải đợi họ tỉnh lại rồi mới có thể biết được rồi.”
Mạc Thanh cũng không rõ nên chỉ có thể nói như vậy.
“Anh ta không sao chứ?”
Đúng lúc này phía sau vang lên âm thanh mệt mỏi của Giang Tấn.
Người này vừa tỉnh lại, chắc là không có nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ.
“Sao cậu không ngủ thêm chút? Không nguy hiểm nữa rồi.”
Hạ Mễ Chúc lo lắng nhìn hắn.
Giang Tấn lắc đầu.
“Lộ tướng đâu?”
Hắn hỏi.
Lộ Nguyên Hầu sau khi đưa Vệ Kiêu vào phòng cấp cứu thì đã đi rồi.
“Tôi phải đi gặp ngài ấy!”
Hắn vừa nói vừa trèo xuống giường.
Hạ Mễ Chúc nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt hắn, không có ngăn cản mà tự mình đỡ hắn đi.
Giang Tấn chỉ hơi yếu chứ vẫn là đi được.
Hai người một đường khập khiễng đi đến phòng chỉ huy của căn cứ.
Lúc này Lộ Nguyên Hầu đang họp với đám cao tầng trong căn cứ.
“Bọn họ bỗng nhiên tấn công dồn dập, sợ rằng vật tư không kịp cứu viện.”
“Phải làm sao đây?”
Lộ Nguyên Hầu trầm mặt ngồi ở đó nhìn một đám người chỉ biết hỏi phải làm sao, chẳng cho ra được biện pháp gì có thể giải quyết nguy cơ trước mặt dù chỉ một chút, khí tức càng ngày càng lạnh.
“Chẳng lẽ chúng ta phải lùi lại?”
“Bọn họ chỉ là đang bày tỏ sự phẫn nộ mà thôi.
Chỉ cần thủ vững đợt này là họ sẽ không thể tấn công dữ dội như vậy nữa.”
Người kia vừa đưa ra ý tưởng nhục chí này thì một âm thanh khác đã vang lên, khiến đám người chú ý mà nhìn ra cửa.
“Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào đây?”
Người kia không biết có phải bởi vì ý nghĩ của mình quá mất mặt hay không mà trừng mắt nhìn Giang Tấn hùng hổ dọa người nói.
Giang Tấn lại không có quan tâm ông ta mà đi đến cuối bàn họp, dựa vào cạnh bàn để chống đỡ thân hình.
Hạ Mễ Chúc chỉ đưa hắn đến phòng chứ bản thân không có đi vào.
Tuy cậu có thể vào nhưng cậu lại không vào, ngược lại dùng tư cách của Lộ Nguyên Hầu mà khiến binh sĩ gác cửa để cho Giang Tấn vào.
“Cậu nói là bọn họ đang bày tỏ sự phẫn nộ?”
Lộ Nguyên Hầu trước khi người khác lên tiếng đã không cảm xúc nhìn Giang Tấn hỏi.
“Bởi vì thủ lĩnh của họ chết rồi.”
Giang Tấn thản nhiên nói.
Cũng không đợi Lộ Nguyên Hầu hỏi nữa hắn đã nói tiếp: “Tóm lại là tên thủ lĩnh kia đã bị Vệ tướng một phát tiễn về trời.
Đám người này rất coi trọng thủ lĩnh, nhưng có vẻ hành động tấn công đại lục này chỉ là ý nghĩ của một mình hắn.”
Hắn nữa nói nữa nâng vòng tay lên phát một đoạn video.
Bên trên là khung cảnh khá là đơn sơ man rợ, tựa như hình thức sinh hoạt của một bộ lạc dân trí thấp nào đó.
Người bên trong đa phần là người già, người không có sức chiến đấu và trẻ nhỏ, số lượng rất đông.
Dựa vào tỷ lệ phân bố thì đại khái tương đương với một trị trấn lớn có dân số trên chục vạn.
Đám người trên màn hình đang bàn tán thứ ngôn ngữ họ có thể nghe hiểu được nên những lời Giang Tấn nói người trong phòng họp đều đã tin tưởng là thật.
“Bọn họ chẳng biết đã ở đời nơi này bao lâu mà số dân đã đạt đến năm chục vạn.
Bọn họ có tuổi đời dài nhưng khả năng sinh sôi lại không mạnh.
Người già rất nhiều, người có sức chiến đấu để phái ra chiến trường chỉ hơn một nữa số đó.
Nhưng cùng chúng ta chiến đấu lâu như vậy, chúng ta không chịu nổi tiêu hao thì họ cũng vậy.
Kết quả hiện