Lộ Nguyên Hầu sau khi họp với một đám quân nhân cấp cao mới nhận chức một chút cũng không ở lại mà đi bộ về quân khu.
Chiều nay anh không có tiết, đám sinh viên năm một chiều nay đều ngồi trong phòng học.
Nhưng cũng nhờ vậy mà hắn bắt gặp một bóng dáng liu xiu xiu cũng đang chạy băng qua sân huấn luyện.
Điệu bộ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào kia, thật là khiến người bận tâm.
Lộ Nguyên Hầu đã mấy lần bắt gặp cậu ở bệnh viện vào buổi trưa, đương nhiên hiểu vì sao lúc này cậu lại ở đây.
Hắn tăng nhanh bước chân từ đi bộ thành chạy chậm, nhanh chóng bắt kịp bước chân của người phía trước.
Nhưng chưa đợi hắn nói chuyện thì người phía trước đã nghiêng ngã đổ xuống.
Nếu đập xuống thật, khó nói được không có đổ máu.
Ngày mai sẽ càng khổ thêm.
"Không muốn đi học nữa?"
Lộ Nguyên Hầu dễ như trở bàn tay nữa ôm người lại, nữa tiếp tục khẩu nghiệp.
Hạ Mễ Chúc điếng người một cái.
Nói thật, mỗi lần gặp người này cậu đều không khống chế được mà luống cuống.
Thế nhưng đối phương giống như muốn ám cậu, lúc nào cũng lù lù xuất hiện, dọa cậu chết khiếp.
"Sợ tôi như vậy?"
Lộ tướng thấy người lại bắt đầu mất hồn, nhàn nhạt nói nhỏ bên tai cậu, rồi nhạy bén phát hiện cái tai kia run run, đỏ lên trông thấy.
Hắn thú vị nhướng mày.
"Ngài...!Sao lại ở đây?"
Hạ Mễ Chúc cố gắng đứng vững rồi hoảng loạn rút khỏi cái ôm của người kia.
Lộ Nguyên Hầu không làm khó cậu, nhẹ buông vòng eo nhỏ đến đáng thương kia ra.
"Đường này nhà cậu mở?"
Hắn nhàn nhạt nhìn cậu.
Hạ Mễ Chúc rối.
Cậu thật không phải có ý này.
Mà sao người này lại khó ưa như thế? Dọa cậu sợ vui lắm sao...
Lộ Nguyên Hầu không đợi cậu trả lời, nhấc chân lên đi trước.
Hạ Mễ Chúc đứng nhìn hắn đi cả một đoạn dài rồi mới dám cất bước.
Vậy mà dù cậu đi vất vả cỡ nào người phía trước cũng cách cậu khoảng ba mét, cho đến khi người kia rẻ sang đường khác, đến quân khu của hắn...!Hạ Mễ Chúc có ngốc cũng không ngốc đến mức cho rằng người kia chỉ có cái tốc độ này...!Nhưng mà cậu thật không muốn nghĩ xem sao ngài ấy phải làm như vậy.
Bỏ đi.
...
Hạ Mễ Chúc nhìn sư phụ đang mat-xa cơ bắp cho mình mà đầu óc cứ như trên mây, động tác cũng chậm chạp như người ta đang tua chậm một thước phim cũ, cậu không thể không lên tiếng phá vỡ tình huống này.
"Sư phụ, người có tâm sự à?"
Cậu vừa lên tiếng sư phụ đã giật mình, biểu hiện giống như...!Chột dạ??
Còn liên quan đến cậu nữa?
Sư phụ đã làm gì có lỗi với cậu à?
"Ài..."
Mạc Thanh bị cậu soi như vậy thì thở dài một cái.
Ông không muốn giấu giếm đứa nhỏ này cái gì, dù sao nó cũng cần phải biết, để còn có phương án cho riêng mình.
Ông mà giấu, nó bị tên kia hốt đi lúc nào ông không biết, không phải là chết dỡ.
Cuối cùng ông cũng nói ra chuyện pheromone không hoàn mỹ của Lộ Nguyên Hầu cho Hạ Mễ Chúc nghe.
Nói sao thì cũng do "canh giải rượu thương hiệu Hạ Mễ Chúc" này nên mới thúc đẩy sự hoàn mỹ pheromone của Lộ Nguyên Hầu.
Hiện tại ông không thể biết được vốn là do Hạ Mễ Chúc có cái gì đặc biệt với Lộ Nguyên Hầu hay chỉ vì hắn thiếu thốn thật.
"Nghĩ đến, con làm một lần kiểm tra sức khỏe đi.
Ta lấy mẫu máu của con đo lường cùng ngài ấy thử xem."
Ông nói thêm: "Dù chuyện này ngài ấy làm không đúng, thế nhưng ngài ấy thật sự là một tướng quân tốt."
Chỉ nhìn những cống hiến của Lộ Nguyên Hầu cho đế quốc, cho nhân dân thôi, ông cũng phải giúp hắn trở nên hoàn mỹ đúng với tài năng của hắn.
Hạ Mễ Chúc cúi đầu, sau đó cậu vẫn gật đầu.
Dù vì bất cứ lý do gì, cậu đều không thể từ chối yêu cầu này của sư phụ.
"Sư phụ, người nói cho con biết chuyện này, là vì không biết ngài ấy có thật sự muốn tìm con đến..."
Hạ Mễ Chúc ngập ngùng một hồi cũng nói không hết được.
Thế nhưng Mạc Thanh vẫn hiểu.
"Ta thật sự là không rõ.
Ta cảm thấy ngài ấy đã biết hết rồi.
Ngài ấy còn chẳng thèm nhìn xem ta nói bóng nói gió, cứ huỵch toẹt ra như thế..."
Mạc Thanh nghĩ mà thấy uất ức.
Người đàn ông này quá nguy hiểm, họ đấu không lại.
Cứ nghĩ Lộ Nguyên Hầu là tên đầu đất hàm hậu, ai nhè...
Thất sách...!Quá thất sách...
Hạ Mễ Chúc cũng không nghĩ chuyện lại lộn xộn như vậy.
Cậu còn phải suốt ngày đối mặt với người ta.
Còn thêm những hành