Hạ Mễ Chúc khống chế không được bước chân ngừng lại, ánh mắt đặt ở trên thân người đàn ông.
Cậu không biết mình ở chờ đợi cái gì, chỉ là muốn nghe người ấy sẽ nói cái gì với đối tượng yêu thích mình.
Giang Tấn phát giác ra cậu ngừng lại, nhìn cậu một chút, cũng quyết định ngừng lại theo.
Lộ Nguyên Hầu vốn chẳng muốn nói nhiều, nhưng khóe mắt liếc thấy gì đó, quyết định lại nói nhiều một câu với Omega không biết sống chết này.1
"Cô nghĩ cô có cái gì xứng đáng tôi yêu thích?"
Hắn hơi cúi người, ở trong mắt người khác giống như đang cùng Diêm Tố Nhử thâm tình nhìn nhau mà hỏi.
Thịch!
Hạ Mễ Chúc khống chế không được tim đập trật một nhịp, ánh mắt gắt gao bám chặt về bên này.
Diêm Tố Nhữ đang chìm trong kích động, không hề nhận ra ánh mắt lạnh băng của người đối diện.
Cô ta vừa nghe người mình ái mộ hỏi đã không chút nghĩ ngợi, giống như một con khổng tước xòe đuôi khoe mình với Lộ Nguyên Hầu: "Em là Diêm Tố Nhữ, Diêm gia ở đế đô.
Cha em là Hầu Tước, em còn là con gái cưng của cha - Omega cấp A.
Em có thể xứng với ngài!"1
Hít!!!
Đám người không biết là vì nguyên nhân gì đều ngừng lại nghe ngóng không hẹn mà hít vào một hơi.
Hầu Tước, đủ lớn.1
Omega cấp A, đủ tư cách.1
Chỉ là người thích Lộ Nguyên Hầu thân phận lớn như vậy không chỉ có mình Diêm Tố Nhữ, cô ta nghĩ gì mà cho rằng mình có thể vượt qua những người khác, nắm lấy Lộ tướng trong tay.1
"A..."
Lộ Nguyên Hầu ánh mắt còn lạnh hơn, tỏ ra lười biếng thẳng lưng lên.
Hắn không chút báo trước nhìn qua đám người: "Làm biếng? Thêm một vòng!"
"Ai..."
Đám người như ong vỡ tổ, vận hết tốc lực mà bỏ chạy.
"Mễ Chúc! Đi thôi..."
Giang Tấn bất chấp tất cả kéo tay Hạ Mễ Chúc chạy theo đám người.
Hạ Mễ Chúc đờ đẫn chạy theo.
Lộ Nguyên Hầu nhìn theo bóng lưng hao gầy cô đơn của thiếu niên, trong mắt hiện lên sắc thái tình cảm khó thấy, nhưng miệng lại toát ra sương hàn: "Nể mặt Diêm Hầu, tôi không đuổi cô khỏi học viện.
Nhưng từ ngày mai, cô không cần đến buổi huấn luyện quân sự nữa.
Môn này cô rớt."1
Nói xong hắn không lại đứng ở đây ngửi thứ mùi vị kia nữa.
Chỉ là tin tức tố Omega mà thôi, trừ khi tin tức tố trong kỳ phát tình mới có khả năng lay động hắn một chút, nhưng cũng chẳng thay đổi được cái gì.
Omega cấp A thì sao? Còn không bằng một Beta không có mùi vị gì nhưng vẫn thật quyến rũ.
Sợ hãi cũng quyến rũ, cô độc càng thêm hút mắt người.1
Diêm Tố Nhử không thể tin được, thật lâu cũng không phản ứng.
Nhưng đợi đến khi cô ta tỉnh hồn lại, người khác cũng không cho cô cơ hội tiếp tục tìm nháo loạn.
"Diêm Tố Nhữ, tôi khuyên cô đừng tiếp tục khiêu khích ngài ấy.
Nếu tôi là cô, chạy nhanh về làm nũng với Diêm Hầu, ít ra cô còn có thể quay lại học.
Nhưng nếu có hy vọng kia, mong cô trân trọng cho tốt.
Người có thân phận tốt hơn cô ngài ấy đã từ chối không ít hơn mười ngón tay."
La Hằng lạnh lùng nhìn cô ta.
Hắn nói nhiều như vậy không phải thương xót gì Diêm Tố Nhử, càng không phải vì Diêm Hầu.
Chỉ là với năng lực của Diêm gia, Diêm Tố Nhữ có thể đi học trở lại là chuyện trong dự liệu mà thôi.
"Nếu Diêm Hầu hỏi nguyên nhân cô bị đuổi trong tiết học của Lộ tướng quân, cô có thể nói rằng cô loạn phóng tin tức tố, phá hư quân kỷ.
Ở trên chiến trường, tội của cô còn nặng hơn cả quân địch cần đối phó.
Nếu quản không nổi pheromone, cô cũng không cần đến đây học nữa, trở lại đế đô đi thôi."
La Hằng không nhìn Diêm Tố Nhữ đang run rẩy ngồi trên đất, chạy theo đội ngũ đang di chuyển ở phía xa.
Diêm Tố Nhữ nắm chặt tay, móng tay bởi vì vào học viện quân đội mà cắt đi chẳng còn gì cũng bị cô dùng lực đến mức tái nhợt, hận đến cắn răng.
Đúng vậy, Diêm Tố Nhữ run rẩy không phải vì bị mắng đến ủy khuất, mà vì hận, vì không cam lòng.
Cô có cái gì không xứng?1
Nếu La Hằng nghe thấy lời này của cô ta, đảm bảo sẽ hối hận vì đã nói nhiều như vậy.
Nhưng nếu Diêm Tố Nhữ cứ không chịu nhận rõ như vậy, kết cục cuối cùng cũng chỉ là bị đuổi khỏi học viện mà thôi.
Lộ trung tướng của chúng ta không phải chưa từng đuổi một Omega biến