Đứa nhỏ này...!Là tư thái muốn đem mình nhốt vào quả trứng sao?
Nghĩ không muốn đối diện?
Nhút nhát đến vậy?
Rốt cuộc trong đầu đã nghĩ cái gì?
Bốp!
Cạch...!
Súng trong tay Hạ Mễ Chúc rơi xuống đất mà giống như lòng cậu cũng rơi xuống theo.
Hạ Mễ Chúc hoảng hốt theo bản năng cúi xuống nhặt.
Giang Tấn cách cậu không xa cũng sợ run thay Hạ Mễ Chúc.
Lúc này mà hắn còn không nhận ra trạng thái của cậu không bình thường, còn không bình thường hơn khi gặp Lộ trung tướng thì cũng quá ngu rồi.
Nhưng quan trọng là Lộ tướng...!
"Nếu không có tinh thần thì ra sân huấn luyện chạy cho đến khi có tinh thần đi."
Quả nhiên...!Giang Tấn kêu khổ trong lòng.
"Rõ...!Giáo quan."
Hạ Mễ Chúc run rẩy đặt súng xuống bệ, không chút chần chừ lao ra ngoài.
Phòng tập bắn cách sân huấn luyện không xa, từ cửa Tây đi ra chỉ có một chút, thời điểm này sân huấn luyện đều có người.
Không phải năm một thì là năm hai, năm ba...!Hạ Mễ Chúc theo bản năng mà chạy, chẳng hề bận tâm người khác nhìn cậu nghĩ gì, càng không biết có người theo cậu đến đây, đứng đó nhìn cậu chạy.
Lộ Nguyên Hầu khí áp hừng hực đứng đó, làm mấy vị giáo quan tính đến chào hỏi cũng co đầu rụt cổ, xem như không nhìn thấy hắn.
Ánh mắt Lộ Nguyên Hầu vẫn luôn đuổi theo Hạ Mễ Chúc.
Thời điểm thấy cậu ngã sấp xuống đất, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, mặt trầm đến lợi hại.
Nhất là Hạ Mễ Chúc thật lâu vẫn không ngồi dậy...!Tâm Lộ tướng như bị ai nhéo một cái.
Hắn muốn người chạy là để đầu óc nóng lên, lá gan to hơn, không phải muốn người bị thương.1
Hắn đi đến gần, nhìn người nằm úp mặt vào hai cánh tay, toàn thân run rẩy như cái sàng, nhịn không được mà thở dài trong im lặng.
Cớ gì hắn cường liệt một đời đến khi gặp bầu bạn lại mềm yếu như vậy?1
Người trên đất giống như cảm nhận được, tiếng thút thít cũng tắt ngúm, sau đó cuống luống bò dậy.
Có lẽ là không biết người đến là hắn, vừa nhìn thấy hắn mặt đã trắng bệch, một bộ nước mắt lưng tròng trông lại càng thêm đáng thương.
"Ủy khuất?"
Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu chằm chằm, không biết ăn nói mà phun ra một câu.
Không biết có phải bị ép đến bùng nổ hay không, Hạ Mễ Chúc vội vàng lau mặt nhưng không có trả lời Lộ Nguyên Hầu.
"Như vậy đã chịu không nổi?"
Hắn lại nói.
"Có phải ngài rất coi thường tôi?"
Hạ Mễ Chúc đỏ mắt nhìn người trước mặt, nghẹn xuống nước mắt.
Lộ Nguyên Hầu còn chưa kip hiểu rõ, chưa biết nên trả lời sao thì lại thấy người trước mặt cúi đầu, nhỏ giọng rì rầm: "Cũng đúng, tôi chỉ là một Beta thường dân...!Có cái gì để ngài coi trọng..."1
Hạ Mễ Chúc đứng dậy tiếp tục chạy, ngẩng đầu không để nước mắt rớt xuống.
Hạ Mễ Chúc, ngươi đang vọng tưởng cái gì?
Hạ Mễ Chúc, người ta không cần ngươi.
Hạ Mễ Chúc, đâu phải ngươi chưa từng chịu cảnh bị ghét bỏ.
Cha mẹ ghét bỏ, anh em ghét bỏ, hàng xóm chê cười...!
Không đáng giá đến mức người ta chơi xong thì vứt bỏ...!Vậy cũng được...!Cậu cũng không cần, ai biết đối phương là tốt hay xấu...!Rõ ràng là xấu mới không đến tìm cậu...!Nhưng tại sao ở lúc cậu quyết định quên, bắt đầu cuộc sống mới hắn lại tới? Còn tới đến đẹp trai, khiến cậu không nhịn được nhớ mong? Rồi lại muốn đùa giỡn cậu, cho cậu hy vọng sau đó nhắc nhở cậu cậu cái gì cũng không xứng??1
Cậu không đáng được hạnh phúc ư...!
Tại sao vậy...!
Hạ Mễ Chúc trái tim đau đến khó thở lảo đảo chạy đi lại bị một lực đạo lớn kéo về, đập mạnh vào lòng ngực cứng rắn, lực đập mạnh đến nổi nước mắt cậu trào ra.
"Hạ Mễ Chúc, tôi coi trọng đối với em quan trọng lắm sao?"1
"Tôi cứ tưởng em rất mạnh mẽ..."
"Em không mạnh mẽ đó thì làm sao!!! Ngài có quyền gì mà nói như vậy!! Ngài cũng như người khác, bắt nạt em không có chỗ dựa, tùy tiện ngài chơi xong thì bỏ! Nếu đã vậy thì đừng xuất hiện trước mặt em nữa! Trêu đùa người khác vui lắm sao!!!"1
Hạ Mễ Chúc giống như nổi điên, vừa hét vừa khóc, còn không ngừng giãy giụa, giãy không ra thì đánh đấm liên tục vào lưng người kia.
Nhưng mặc cho cậu có làm sao cũng vẫn bị hắn ôm cứng trong ngực.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm sao mới chịu buông tha cậu? Là vì muốn tìm một nơi để phát tiết, đến làm hoàn mỹ pheromone của hắn sao...1
Hạ Mễ Chúc càng nghĩ càng thấy đau đớn khó thở.
Lòng ngực người đàn