Hạ Mễ Chúc nhìn hai người đàn ông tuổi chừng hai mươi hai, hai mươi ba trước mặt, im lặng lùi về sau vài bước.
"Xin hỏi hai vị là ai? Sao lại chắn đường tôi?"
Cậu lạnh mặt nhìn họ.
"Cậu không biết?"
Nguyên Thịnh quan sát cái tiểu Beta trước mặt.
Ở khoảng cách gần càng không thấy có gì đặc biệt, cùng lắm là có một đôi mắt to, khiến người khi đối diện sẽ muốn nhìn thẳng vào nó.
"Sao tôi phải biết hai người?"
Hạ Mễ Chúc không hờn giận nhìn hắn.
"Ha...!Tuy không rõ cậu có biết hay không, thế nhưng cái giọng điệu này lại rất giống Lộ Nguyên Hầu.
Đúng là vật hợp theo loài."
Nguyên Thịnh mỉa mai.
"Nếu hai người đã không cùng tôi quen biết, vậy không cần cản đường tôi."
Hạ Mễ Chúc không muốn nhiều lời với họ, muốn vòng qua họ.
"Ấy!"
Nguyên Thịnh lại không muốn cho cậu đi, chắn trước mặt.
"Ở đây là trước cổng quân khu, các muốn rốt cuộc muốn làm gì?"
Hạ Mễ Chúc lạnh giọng nhắc nhở họ.
"Chỉ là muốn làm quen một chút thôi."
Nguyên Nhạc cười nhẹ.
Khuôn mặt cũng anh tuấn, khí chất có phần ôn hòa như thư sinh công tử khiến hắn khi cười lên lại cho người khác cảm giác dễ gần.
Không giống Nguyên Thịnh, điệu bộ lơ đãng lại ngã ngớn của hắn giống như một tên hoa tâm phong lưu thành tính, rất không khiến người ta thích khi cùng hắn đối diện trò chuyện.
"Làm quen là đôi bên tình nguyện, không phải một bên cưỡng ép.
Tôi không thích cùng người xa lạ ở giữa đường bắt chuyện làm quen.
Làm ơn tránh đường."
Hạ Mễ Chúc lạnh lùng nói.
Đừng nhìn cậu ở trước mặt Lộ Nguyên Hầu sợ sệt mà cho rằng cậu thật sự nhát gan.
Nói thật, không phải cậu không biết hai người này là ai.
Cũng là buổi trưa Lộ Nguyên Hầu đã cho cậu hay trước.
Nhưng hắn nói cậu lỡ có gặp cũng làm như không biết, không cần cùng bọn họ có quan hệ.
Xã hội hiện tại cũng còn có pháp luật định chế, thân phận của hai người này dù có cao hơn cũng không thể ngang tàng không coi ai ra gì, bước ra đường chẳng ai biết thì cũng chỉ là một người bình thường, không cần cho họ mặt mũi.
Lộ Nguyên Hầu nói như vậy, chính là kêu cậu không cần sợ hãi đối phương ỷ thế hiếp người.
Hơn nữa Hạ Mễ Chúc vừa nhìn đã thấy không ưa, một bộ giả dối thì càng không muốn dây dưa.
"Nếu còn không tránh đường, tôi sẽ gọi người."
Hạ Mễ Chúc không muốn tiếp tục đôi co nữa.
Hai ngươi kia lạnh lùng nhìn cậu.
Hạ Mễ Chúc thấy họ không lại cường ngạnh, vòng qua họ rời đi.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này Hạ Mễ Chúc không để trong lòng, mà sau đó cậu cũng không nhìn thấy hai người này nữa.
Theo những gì cậu biết, hai người này đến để nhập ngũ, vậy tất nhiên là không nhiều thời gian làm chuyện ngoài lề.
Nói sao thì quân khu không phải nơi đi dạo, Lộ Nguyên Hầu còn ở đó, hai người nhất định không nhàn nhã.
Hạ Mễ Chúc nghĩ không sai, chỉ là cậu không biết thôi.
Mà cậu làm gì có thời gian bận tâm, bởi vì cậu phải dọn nhà rồi.
Thời gian mấy ngày không hề dài, ở lúc Hạ Mễ Chúc không chú ý, cuối tuần đã đến rồi.
Trước lúc đó, giấy hôn thú của hai người cũng đã đến.
Hạ Mễ Chúc nhìn tờ giấy màu đỏ trong tay, có cảm giác đời như mơ.
Cậu chưa từng nghĩ chuyến đi này lại mang cho cậu nhiều thay đổi như vậy.
Kết hôn, cậu nằm mơ cũng nghĩ tưởng.
Cốc cốc!
Cửa bị người gõ vang, đánh tĩnh Hạ Mễ Chúc đang mơ màng.
Cửa cậu vốn không đóng...
Hạ Mễ Chúc vừa quay đầu đã nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông.
Đối phương nhìn cậu, lại nhìn tờ hôn thú trên tay cậu.
Hạ Mễ Chúc lập tức nhét vào vali, lại nhét vội thêm vài thứ, xẹt xẹt đóng vali lại.
"Xong rồi?".
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Lộ Nguyên Hầu bước vào, nhẹ nhàng xách vali lên.
Hạ Mễ Chúc gật đầu.
Đồ của cậu không có bao nhiêu, chủ yếu của Hạ Mễ Thụy.
Hai ba con gói lại cũng chỉ chiếm một cái vali, thật sự là ít đến thê thảm.
"Hai người về sắp xếp trước đi, để a Thụy cho ta trông.
Chỉ cần nhớ quay lại đón nó là được."
Mạc Thanh hôm nay được nghỉ buổi sáng.
"Bảo bối ngoan nha, ba ba sẽ quay lại."
Hạ Mễ Thụy bị sư phụ cậu ôm trong ngực, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn cậu.
Nó cảm thấy hôm nay khác thường, chỉ là không biết khác cái gì.
Bình thường sẽ có một ngày ba ba cùng nó cả ngày, hôm nay ba ba đi đâu lại không mang nó theo.
Đến khi Hạ Mễ Chúc nói với nó