Lộ Nguyên Hầu cảm thấy lúc này tiểu Beta trở nên đặc biệt hút mắt người.
"Đi thôi."
Hắn đưa tay ra.
Hạ Mễ Chúc đặt tay nhỏ vào tay lớn, do hắn dẫn rời đi căn phòng vẫn còn nồng mùi vị của dục vọng nguyên thủy.
Có lẽ là còn mùi hương gỗ đàn ủ trong tuyết đậm đặc đến mức bất cứ Omega nào ngửi được cũng có thể lập tức rơi vào kỳ phát tình.
Thời điểm cửa phòng mở ra đóng lại, Lộ Nguyên Hầu không tiếng động chạm vào một cái nút.
Bộ lọc không khí trong phòng lập tức khởi động, xóa đi toàn bộ mùi vị chết người kia.
Chỉ là mùi vị lây dính trên quần áo hai người là không thể tẩy được...
May mắn quãng đường trở lại phòng làm việc của Mạc Thanh hai người đều không có gặp ai.
Nhưng đến trong phòng lại rước lấy ánh mắt cổ quái của ông.
Hạ Mễ Chúc đỏ mặt ngượng ngùng, Lộ Nguyên Hầu lại tỉnh bơ, đưa cho ông cái ống kia.
Chỉ có của Lộ Nguyên Hầu.
Này là bởi vì Hạ Mễ Chúc là một Beta, pheromone của cậu chủ yếu là ở trong máu, nên không cần giống như Lộ Nguyên Hầu, cần đến thứ này.
Hai người là cần đo lường sự phản ứng sinh học của pheromone, tựa tựa như đo độ xứng đôi giữa Alpha và Omega nhưng vẫn có chút khác.
Cần là sự ảnh hưởng của Hạ Mễ Chúc đối với Lộ Nguyên Hầu, không phải lẫn nhau.
Bên cạnh đó Mạc Thanh còn âm thầm dùng số liệu của các Omega để đo lường xem, cẩn thận so sánh sẽ cho ra kết quả tốt nhất.
Không cần đợi đến lúc có chuyện, lại thành ra kết quả không cần thiết.
Sau đó là vấn đề của Mạc Thanh, hai người Hạ Mễ Chúc không cần ở lại chờ, có kết quả ông sẽ báo cho Lộ Nguyên Hầu sau.
"Ngài ấy...!Có dịu dàng với con không?"
Mạc Thanh kéo Hạ Mễ Chúc lại, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Mễ Chúc đỏ mặt gật đầu, ánh mắt đuổi theo thân hình cao lớn của người đàn ông.
"Đi đi.
Ngài ấy là người thấu tình đạt lý, muốn cái gì thì đừng giữ trong lòng, phải học cách nói ra."
Ông vỗ vai Hạ Mễ Chúc, căn dặn.
"Sư phụ...!Cảm ơn ngài."
Hạ Mễ Chúc ôm ông một cái, ướt mắt nói.
Mạc Thanh thở dài, thấy hai người phía trước dừng lại đợi ở kia, ông thúc cậu nhanh đi.
"Sư phụ, ngài mãi là sư phụ con, là ông ngoại của a Thụy."
Hạ Mễ Chúc trịnh trọng nói với ông, sau đó chạy đi.
A Chúc, nhất định con sẽ hạnh phúc.
Mạc Thanh dõi theo bóng lưng lớn nhỏ khác nhau phía xa, mỉm cười.
...
Hai người Hạ Mễ Chúc rời khỏi bệnh viện đã là trưa.
Hai người có thể không đói nhưng Hạ Mễ Thụy chắc chắn phải uống sữa.
Hạ Mễ Thụy vốn dĩ đã có thể ăn dặm được rồi, nhưng Hạ Mễ Chúc không muốn cho nó ăn sớm.
Nếu có tiền, cậu sẽ để nó được lớn lên như những đưa trẻ được sinh ra trong gia đình sung túc.
"Bảo bối, sữa cũng sắp không nuôi nổi con.
Ba ba cho con ăn bột nhé."
Hạ Mễ Chúc vừa cho đứa nhỏ uống sữa vừa nói.
Nếu còn không ăn bột, cậu sợ nó sẽ không đủ dinh dưỡng để phát triển.
"Nó chưa ăn dặm sao?"
Lộ Nguyên Hầu từ ngoài cửa đi vào, trên tay xách hai phần cơm.
Là hắn mới đi mua từ nhà ăn quân khu.
Nhà Lộ Nguyên Hầu có bếp, còn rất tiện nghi.
Thế nhưng hắn không nấu ăn, nói đúng hơn là không có thời gian.
Vậy nên bữa cơm tạm thời phải giải quyết như vậy.
"Số tiền đế quốc chu cấp cho một đứa trẻ rất đầy đủ, em không muốn nó ăn dặm quá sớm."
Đối với Hạ Mễ Chúc, ăn sớm chính là vì nghèo khổ.
Như cậu trước đây...!Cậu không muốn nó cũng khổ cực như cậu.
"Nhưng cuối tuần sau chúng ta đi chọn bột cho nó đi.
Sữa không chịu nổi nó nữa, uống quá nhiều bụng toàn là nước."
Hạ Mễ Chúc sờ sờ cái bụng tròn tròn của đứa nhỏ, không chút tự giác mà khinh bỉ.
Hạ Mễ Thụy giống như hiểu, chụp lên tay cậu một phát, tỏ vẻ bất mãn, đến bình sữa cũng không thèm giữ.
"Vẫn là bảo bối đáng yêu nhất!"
Hạ Mễ Chúc cười nhẹ hôn lên trán nó một cái, đổi lại một vành mắt cong cong của đứa nhỏ.
Lộ Nguyên Hầu đứng ở một bên nhìn xem hai người, trái tim cảm giác có chút đầy, thỏa mãn.
"Tôi đi tắm."
Hắn bỏ lại một câu rồi đi lên lầu.
Hạ Mễ Chúc nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, không biết nghĩ tới cái gì, mặt có chút đỏ.
Sau khi uống sữa xong, Hạ Mễ Thụy nằm trên vai Hạ Mễ Chúc vừa ợ hơi vừa mơ màng ngủ mất.
Cậu ôm nó đi