Lộ Nguyên Hầu người này chẳng khác gì một tảng đá, cả ngày cũng chẳng có lấy một biểu tình gì ngoài cái mặt than kia, đẹp trai cũng không cứu nổi.
Thế nhưng xưa nay một khi đã bắt tay vào làm việc thì sẽ như biển cuộn sóng gầm, đấu trí đấu dũng đến khi có kết quả mới thôi.
Cho dù thời gian để trôi qua gần một năm nhưng việc điều tra vẫn không hề dừng lại.
Lúc này tên kia tỉnh lại, dù hắn có kín miệng tới đâu với bản tính của Lộ Nguyên Hầu, không đấu đến ngươi sống ta chết với tên kia đến khi có kết quả thì sao có thể ngừng lại.
Càng không nói tâm bình khí thản mà ngồi ở đây.
Chưa hỏi được cái gì? Vậy mà còn có thể thản nhiên nói ra.
"Cậu bị đoạt xá à?"
Thế là Vệ Kiêu trước nay đều không đứng đắn đã bật ra một câu mang tính lời thoại chỉ có trong tiểu thuyết để đáp lại Lộ Nguyên Hầu.
Mắt đang nhìn tài liệu trên bàn, Lộ Nguyên Hầu lạnh mặt liếc mắt trừng hắn một sắc lẹm.
Đổi lại là người khác chỉ sợ sẽ bị ánh mắt này của hắn dọa bỏ chạy, thế nhưng Vệ Kiêu tên này thiếu mất dây thần kinh sợ hãi, nếu không cũng không thể làm bạn với Lộ Nguyên Hầu hơn mười năm, còn là sinh tử chi giao.
Nhưng mà hắn cũng sẽ sợ nếu Lộ Nguyên Hầu nghiêm túc lên.
"Ầy...!Cũng không thể trách tôi nghĩ vậy."
Hắn cười cười gãi mũi ngại ngừng chữa cháy, nhưng vẫn chứng nào tật nấy không biết sống chết mà nói tiếp: "Chẳng lẽ do biết đối phương là Omega?"
Vệ Kiêu vừa dứt lời đã bị một trận uy áp được khống chế đến mức không thể chê trách, một giọt pheromone cũng không lọt ập vào mặt, hại hắn lông trên người đều xù hết lên, khí tức toàn thân cũng bùng nổ mà đến chống đỡ uy áp kinh người kia.
"Ấy ấy Lộ tướng! Cậu đang làm trái quân quy đó!"
Thế mà hắn còn không quên la lên oai oái, kêu to đến mức dù văn phòng đang đóng cửa kín mít nhưng chỉ cần có người ở bên ngoài cũng nhất định sẽ nghe thấy.
Lộ Nguyên Hầu gân xanh trên trán không nhịn được mà giật thình thịch, mặt mày đen thui thu lại uy áp, đưa tay nhéo nhéo mi tâm.
Hắn có nên ném cổ tên này ra ngoài hay không?
Vệ Kiêu không biết suy nghĩ trong lòng hắn, làm bộ vuốt đi mồ hôi vốn không hề tồn tại trên thái dương, thở phào một hơi nhẹ nhỏm cảm tạ trời phật.
May mắn cuối cùng hắn không lại tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của Lộ Nguyên Hầu nữa, đàng hoàng ngồi nghiêm chỉnh cẩn thận suy nghĩ tính thỏa đáng của việc này.
Vệ Kiêu người này tướng mạo vốn chẳng kém Lộ Nguyên Hầu, lại sở hữu một đôi mày kiếm tinh tế, cặp mắt hồ ly nhạt màu, lúc không đứng đắn thì quyến rũ như yêu tinh, lúc nghiêm chỉnh thì nguy hiểm như một thanh nhuyễn kiếm tùy thời có thể xuất hiện mà cho ngươi một vết cắt máu chảy đầm đìa.
Khí thế toàn thân hắn thay đổi, lưng eo thẳng tắp, hai bàn tay đan vào nhau trước bụng, ánh mắt sắc bén được hàng mi như cánh bướm rũ xuống che đi, như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ khiến người kinh sợ.
Đối lập với hắn Lộ Nguyên Hầu như một tấm thạch điêu cứng rắn chống ở đó, bách độc bất xâm, khó mà công phá.
Ngũ quan so với Vệ Kiêu sắc lạnh lại âm trầm hơn nhiều, mày rậm nghiêm túc, sóng mũi cao thẳng chính trực, môi không quá mỏng cũng đầy đặn, tất cả đều khiến người nhìn vào thấy đặc biệt yên tâm mà giao lưng cho hắn.
Thế nhưng một cặp mắt phượng sắc xảo cùng đường mi như họa kia lại khiến chỉnh thể khuôn mặt của hắn thay đổi hoàn toàn.
Lúc rũ mi thì không sao, chỉ cần trừng lên hoặc nhìn chăm chú vào ai đó thì giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, khiến toàn thân người ta rét run, tránh xa vạn dặm.
Thân hình của Lộ Nguyên Hầu cũng cao lớn hơn Vệ Kiêu tinh tế mảnh mai nhiều, bờ ngực dày rộng đáng tin cậy khiến người muốn dựa vào, đặc biệt có cảm giác an toàn.
Chiều cao một mét chín ba như ngọn núi lớn ép chết một đám người, dù không thả ra uy áp cũng sẽ khiến người ta sợ mất mật.
Vệ Kiêu lại thấp hơn hắn một cái đầu, một mét tám lăm đối với thân hình của hắn lại vừa chuẩn, hữu lực mà không mất đi sực dẻo dai.
Nếu Lộ Nguyên Hầu là một con sư tử oai hùng thì Vệ Kiêu sẽ là một con báo