"Phụt! Bạn học Omega cấp S này, cậu thật khiến tôi được mở mang tầm mắt."
Hạ Mễ Chúc cười phun một tiếng, lại dùng cái cách gọi dài ngoằng như vậy, dù lời nói không nhiều gợn sóng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cậu là đang mỉa mai.
Chủ yếu là cách gọi này rất có uy lực đối với người đối diện, nhưng lại khiến người ta chỉ có thể ngậm bồ hòn chứ không biết làm sao để phán bác.
Rất nghẹn khuất.
Omega cấp S là một chuyện đáng tự hào, ai đầu thai tốt như vậy lại không tự hào chứ.
Nhưng ở trong miệng Hạ Mễ Chúc nó lại mỉa mai như thế.
Người kiêu ngạo như Khúc Ninh có thể vượt qua luân lý bình thường, tự nhiên cũng sẽ chỉ thích để cái khái niệm này trong lòng, chứ chẳng suốt ngày treo ở cửa miệng.
Như vậy thành ra chẳng phải là cậu ta chỉ có mỗi cái danh này nên mới kiêu ngạo như thế sao?
Mà thật đúng vậy còn gì.
"Phì..."
Hạ Mễ Chúc thấy sắc mặt cậu ta trầm xuống thì càng buồn cười hơn: "Sao vậy? Tôi gọi không đúng sao?"
Khúc Ninh sâu sắc liếc cậu một cái, sau đó ánh mắt cũng trở lại bình thường.
Rõ ràng là không chịu cậu khích bác nữa.
Ha, tâm tính cũng rất kiên định, ít nhất không phải kiểu trình độ giống như Diêm Tố Nhữ.
Chỉ có điều...
"Tôi nghĩ một người kiêu ngạo từ trong xương như cậu, cũng sẽ có một cái giới hạn không thể vượt qua.
Tôi thật sự rất tò mò, cái giới hạn đó của cậu là gì?"
Hạ Mễ Chúc đưa tay bấm nút thang máy vừa giống như trêu cợt nói.
"Chỉ là...!Hôm qua tôi có thể đánh ván cược lớn như vậy là vì người bên trong ràng buộc đối với tôi lớn cỡ nào tôi không biết, không chắc chắn.
Tôi nghĩ chắc cậu cũng tự nhận thấy được đi, một Beta như tôi chẳng có gì gọi là đảm bảo để có thể giữ được một Alpha như ngài ấy.
Cậu cũng là dựa vào điểm này mới có thể tự tin như thế đi."
Cậu bước vào trong thang máy nhưng lại chặn ở cửa, không cho Khúc Ninh bước vào mà nhìn cậu ta, cậu nói tiếp: "Hôm nay lại không giống nữa đâu.
Tôi chẳng cần biết cậu đánh cái tư tưởng gì, lại có thể lung lạc được một đứa trẻ chưa được một tuổi đến hệ thống nhận biết còn chưa rõ ràng hay không...!Nhưng nó không giống người kia đâu.
Địa vị của nó ở trong lòng tôi cũng không giống người kia nốt."
Hạ Mễ Chúc lạnh lùng nhìn Khúc Ninh: "Tôi chẳng cần biết cậu muốn đánh cái chủ ý, lại làm ra quyến rũ gì với Lộ Nguyên Hầu.
Nhưng nếu để tôi bắt gặp cậu tiếp cận con tôi, tôi không ngại cho cậu nhục nhã ở bất cứ chỗ nào."
Khúc Ninh sâu kín nhìn Hạ Mễ Chúc không có chút giữ lại mà thể hiện gai góc trên người, cậu có phần không phán đoán được đối phương là có ý này thật hay là giả.
Đối với Khúc Ninh mà nói, hành động biểu lộ cách nghĩ hôm nay của Hạ Mễ Chúc thật sự không phải rất thông minh chứ không nói là ngu ngốc.
Cậu ta đang thể hiện điểm yếu của mình với địch nhân, để lộ cảm xúc thật có thể bị người ta bắt lấy...!Cậu có nên coi trọng cậu ta tựa như Giang Minh đã đánh giá hay không?
Hạ Mễ Chúc không biết trong lòng Khúc Ninh nghĩ cái gì, nhưng đụng vào vảy ngược của cậu chính là đang khiêu khích cậu lộ ra mũi nhọn.
"Tôi một người ở nông thôn, cũng chỉ là dân đen mà thôi, không hiểu tư tưởng quái dị của quý tộc các người.
Tôi không có nhiều loạn thất bát tao như các người đâu.
Sỉ diện của Lộ tướng tôi cũng chẳng quan tâm.
Cậu tự ngẫm lại mà làm.
Hoặc giả, cậu có thể thử ngay bây giờ."
Hạ Mễ Chúc không lại tốn thời gian với cậu ta nữa, nói xong thì nhấc chân lùi vào thang máy, thản nhiên bấm nút lên tầng.
Thời gian từng chút một nhích tới.
Hai người một trong một ngoài cũng không đối mắt nhau một lần nào.
Cửa thang máy chậm chạp khép lại, cũng che khuất tầm mắt của hai người.
Người trong thang máy không có biểu hiện nhẹ nhõm mà siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống rõ ràng thể hiện sự tức giận.
Nếu trước đó là im lặng thể hiện tức giận, thì hiện tại là không chút che giấu.
Đến khi nhìn thấy đứa nhỏ mặt mày xán lạn cười lộ mấy cái răng nhỏ xíu với mình thì tức giận trong lòng Hạ Mễ Chúc mới được xua đi ít nhiều.
Ít nhất nó không còn hiện diện trên mặt cậu nữa.
"Bảo bối hôm nay có ngoan không nào?"
Cậu bế đứa nhỏ lên, ước lượng nó trong tay, cảm thấy da thịt múp