Cả quá trình Nguyên Dực đều không lên tiếng, không biết có phải đang sĩ diện không muốn trước tiên mở miệng xuống nước hay không.
Lộ Nguyên Hầu nghe hết, vậy mà không có biểu lộ vẻ mặt không vui, lại thở dài một tiếng.
"Con biết rồi."
Hắn nói.
Tiếng này là nhìn Nguyên Dực nói.
Truyện Trinh Thám
"Đứa nhỏ sao rồi?"
Nguyên Dực có cái bậc thang, lập tức nhảy xuống ngay.
Lão quản gia đứng phía sau cố gắng không biểu hiện trợn trắng mắt với chủ nhân của mình.
Lộ Nguyên Hầu nhìn trong mắt, hiểu trong lòng nhưng không có biểu lộ gì nhiều hơn.
Này không thể trách hắn được.
Năm xưa khi Lộ Nguyên Hầu sinh ra, hắn đều ở cùng ba của mình.
Cho đến thời điểm ba của hắn gần như là không chống đỡ được nữa là năm hắn mười lăm tuổi, ba hắn mới liên hệ với Nguyên Dực, đem hắn gửi gắm.
Đó cũng là lúc Lộ Nguyên Hầu bại lộ thân phận đại hoàng tử của mình.
Năm đó Nguyên Dực chỉ mới ngồi trên ngai vị được ba năm thôi, chính thê của ông là mẫu hậu của hai người Nguyên Nhạc Nguyên Thịnh vừa mới được cưới vào, còn chưa có thai.
Lộ Nguyên Hầu ở trong hoàng cung một năm đã chịu bao nhiêu khổ ba người đều biết.
Vậy nên khi Lộ Nguyên Hầu phân hóa xong, Vương Hậu của Tây quốc lúc đó biểu hiện suy nghĩ không muốn buông tha hắn, Lộ Nguyên Hầu mới đưa ra ý định rời đi hoàng cung mà không để cho ai biết.
Tuy sau này người đàn bà kia có biết nhưng bà ta không thể đuổi theo được nữa, Lộ Nguyên Hầu mới chính thức an toàn mà phát triển đến giờ.
Trong quá trình này lão quản gia đã làm rất nhiều cho hắn, còn Nguyên Dực trong suy nghĩ của Lộ Nguyên Hầu không thể cho hắn cuộc sống bình yên, lại không có nhiều không gian để gần gũi, đương nhiên không thân thiết bằng.
Sự không thân cận đó kéo dài đến hiện tại, Nguyên Dực hiểu nhưng lại không thể cưỡng cầu.
Ông chỉ đành gửi gắm trên thân đứa nhỏ của hắn, mong muốn qua đó đáp lại Lộ Nguyên Hầu thôi.
"Đều ổn, sợ hãi một trận ngủ dậy lại hoạt bát như thường."
Nét mặt Lộ Nguyên Hầu dịu dàng hẳn khi nói những lời này, hai người bên kia màn hình đều nhìn thấy.
Trong lòng họ có phán đoán, nhưng Nguyên Dực vẫn nói: "Con đã nói với đứa bé kia chưa?"
"Vẫn chưa."
Lộ Nguyên Hầu nét mặt không có nhiều thay đổi.
Bộ dạng rõ ràng là đã tính toán chu toàn rồi.
"Con biết là được rồi, ta sẽ không can thiệp."
Nguyên Dực dù có bất lực cỡ nào cũng sẽ không ở lúc này thể hiện.
Chưa kể nếu có phản đối gì, ông lại không để đến lúc này mới nói.
Đương nhiên Lộ Nguyên Hầu sẽ không bận tâm ông có phản đối hay đồng ý.
"Tiên sinh?"
Lúc này ở bên ngoài cửa thư phòng vang lên tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ cùng tiếng gọi yếu ớt dò hỏi.
Không chỉ Lộ Nguyên Hầu mà hai người bên kia màn hình đều nghe thấy.
"Tiên sinh, ăn cơm trước được không?"
Giọng điệu có phần cẩn thận lại van nài này thật sự là quá mức dịu ngoan, chọc cho tâm người mềm nhũn.
Lộ Nguyên Hầu chợt nhận ra thời gian đã không còn sớm.
Tiểu beta chắc là đã đấu tranh tinh thần lắm mới dám gọi hắn.
"Đại gia chưa ăn cơm sao?"
Lão quản gia không nghĩ giờ này mà hắn còn chưa ăn.
Ông đã tính toán cẩn thận mới gọi cho hắn.
"Ăn cơm nhà?"
Nguyên Dực ngẫm nghĩ chút là hiểu ra vấn đề.
Thường Lộ Nguyên Hầu ăn cơm ở căn-tin quân khu thì giờ này đã xong rồi.
Nhưng nếu là cơm nhà thì khác, thời gian nấu cơm sẽ quyết định thời điểm ăn cơm.
"Vâng, em ấy nấu."
Lộ Nguyên Hầu đáp, lại nói: "Con đi trước."
Đã như vậy rồi, sao hai người có thể lại giữ người nữa.
Nguyên Dực nói: "Đi đi."
Lộ Nguyên Hầu đơn giản tiêu sái mà tắt máy, đứng dậy đi ra mở cửa.
Bên kia lão quản gia còn nói với bệ hạ nhà mình: "Hôm nay là chủ nhật, đứa bé kia không có đi học."
Nguyên Dực gật gù.
"Đại gia có vẻ rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại.
Cơ mà có người nấu cơm đợi mình cũng rất tốt.
Ngài nên yên tâm đi."
Lão lại nói.
"Ta có nói không yên tâm bao giờ?"
Người nào đó giống như không phục mà nói.
Lão quản gia biết thừa nhưng không thể phản bác, trong lòng tự hiểu mà cười lắc đầu cho qua chuyện.
Nói sao thì cũng là dòng máu hoàng gia, một Beta xem ra không hợp thân phận chứ còn chưa nói gia cảnh nhà đứa