"Phù! Phù!"
Nước miếng văng đầy bánh kem.
"Ha ha!!"
Đám người nhìn mà cười vang.
"Ya! Ya!"
Hạ Mễ Thụy gắng hết sức cũng không thổi tắt được mấy ngọn nến, gấp đến độ mặt mày đỏ bừng đáng yêu, bực bội mà chu mỏ hô lên tựa như tố cáo.
"Ha ha...!Ba ba thổi cùng con được không?"
Hạ Mễ Chúc bị nó chọc cười, lại thấy nó đáng thương quá, quyết định giúp đỡ nó.
"Ba phù!"
Đứa nhỏ lập tức hưởng ứng.
Thế là hai ba con lại phù phù mất cái, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch đám nến trên bánh kem.
"Ya! Ya!"
Đứa nhỏ như làm được thành tựu lớn, hai cánh tay nhỏ quơ quơ hưng phấn không thôi.
Đám người nhìn mà vui vẻ không nhịn được.
"Bảo bối thật giỏi nha!"
Hạ Mễ Chúc không quên tán dương nó, đổi lại là đứa nhỏ cười khanh khách.
Bọn họ sau đó mỗi người một câu, chọc cho đứa nhỏ ê a không ngừng.
Một bữa tiệc nhỏ đơn giản không hề nói đến những chuyện ngoài lề, tất cả đều vây quanh tiểu bảo bối Hạ Mễ Thụy, thế nhưng chủ khách đều vui, đều tận hứng.
Dù trong lúc giữa chừng Vệ Kiêu có hỏi Lộ Nguyên Hầu vài câu không được rõ ràng ý nghĩa nhưng cũng không có ảnh hưởng nhiều đến chủ khách.
Mục đích của bữa tiệc xem như đạt được rồi.
Chỉ là đứa nhỏ tinh lực ít, nói cười một hồi, lại được ăn no, chẳng mấy chóc đã ngáp một cái thật to.
Hạ Mễ Chúc đem nó bế lên vỗ về một chút đã ngủ say rồi.
Chủ nhân bữa tiệc đã ngủ, khách nhân đều đã ăn no, cũng nên tan tiệc được rồi.
Đám người ở trước cửa căn-tin chia tay nhau.
Hạ Mễ Chúc nhờ Vệ Kiêu đưa Giang Tấn đến bên ngoài quân khu, rời khỏi cổng là hắn có thể tự về được rồi.
Lo lắng chu toàn rồi cậu mới cùng Lộ tiên sinh và sư phụ mình đi về hướng ký túc xá quân đội.
Đến lúc về đến nhà đã là chín giờ tối rồi.
Bữa tiệc chỉ diễn ra hai tiếng đồng hồ nhưng không hiểu sao Hạ Mễ Chúc lại thấy mệt lắm.
Tắm cũng không muốn tắm mà chỉ muốn nằm vật ra giường.
Khổ nổi trên người cậu toàn mùi lẩu, không thể không đi tắm một cái.
Trong lúc đó Hạ Mễ Thụy được Lộ tiên sinh chăm sóc đơn giản nằm vào giường nhỏ của mình ngáy o o rồi.
Lộ Nguyên Hầu đợi một chút không thấy tiểu Beta nhà mình đi ra.
Sợ cậu ngủ luôn trong nhà tắm, hắn chỉ đành đứng lên đi thúc giục.
"Tiểu Beta?"
Lộ Nguyên Hầu đứng bên ngoài gọi một tiếng.
Thân hình hắn cao lớn gần như che chắn cả cửa nhà tắm, bóng mờ phủ trên tấm kính khiến nó trông có vẻ tối lại.
Nếu người bên trong còn tỉnh nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa.
"Ưm..."
Đáp lại lời Lộ Nguyên Hầu chỉ là một tiếng hừ từ trong khoang mũi, mềm nhũn tựa tiếng mèo kêu.
Cửa phòng tắm là khép hờ, âm thanh kia chuẩn xác rơi vào trong tai Lộ Nguyên Hầu.
Mày hắn nhíu lại một chút, sau đó tự nhiên mà đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Không ngoại lệ nhìn thấy một con Beta đang nằm trong bồn tắm lim dim ngủ mất.1
Thân hình Hạ Mễ Chúc được nước bao phủ đến ngực, còn cánh tay, bả vai của cậu vắt vẻo trên thành bồn, cả người bởi vì ngâm nước nên ửng hồng diễm lệ.
Mặt nhỏ gác trên bắp tay trắng mịn khỏe khắn nhưng không có nhiều thịt thừa.
Khuôn mặt nhỏ bị đè ép khiến cho đôi môi hồng theo lẽ thường mà hơi chu ra, ướt át.
Khung cảnh này đập vào mắt ai đó, lực sát thương đặc biệt lớn.
Sau nhiều ngày rèn luyện, dưỡng lại dưỡng, hiện tại tuy Hạ Mễ Chúc vẫn không có nhiều khác biệt lắm, thế nhưng nơi đầy đặn thì lại càng căng mọng, đường cong cơ thể cũng xinh đẹp, có mị lực hơn.
"Ưm..."
Hạ Mễ Chúc cảm thấy sóng nước dập dền một chút, theo bản năng mà nhúc nhích thân mình đang thả lỏng trong bồn tắm, môi nhỏ hơi hé ra rầm rì chứ một chút cảnh giác đều không có.
Cái này đặt ở tình huống khác, nhất định sẽ bị Lộ tướng ta răn dạy liền.
Cho đến khi bụng nhỏ bị một bàn tay ôm lấy, cái mông cùng với cửa mình phía sau đang ngập trong nước bị x0a nắn [email protected] tình thì cậu mới giật mình bừng tỉnh.
Nhưng tỉnh thì tỉnh chứ chẳng thể cứu vãn được tình thế nữa.
"Ưm hư...!Tiên sinh..."
Vòng tay quen thuộc đủ để Hạ Mễ Chúc không chút phòng bị nào giao ra thân mình, dù vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng thật sự hưởng thụ được người yêu thương mà r3n rỉ ngọt ngào.
Cậu bị