Edit: Mộc An ChiTháng 9 năm 1958, thôn Bạch Vụ.
Mặt trời vẫn chưa tỉnh giấc từ phía sau núi rừng, bầu trời chỉ toàn màu đen thăm thẳm, khảm vài ngôi sao thưa thớt.
Tiếng gà gáy chó sủa liên tiếp vang lên, ống khói của các nhà lại không thấy một tia khói bếp, thôn dân lục tục cười nói đi ra khỏi cửa nhà, gia nhập vào đám đông rộn ràng nhốn nháo, đều đi cùng một hướng.
Nhóm xã viên luôn miệng trò chuyện đi trên đường, có người phụ nữ nhiều chuyện tụ tập lại với nhau, nói vài lời nhàn thoại ngắn ngủi chuyện đầu thôn cuối xóm, khi ánh mắt như radar của các cô đảo qua một thiếu nữ bộ dáng trầm tĩnh đẹp mắt, miệng lại bắt đầu hoạt động, chụm đầu thì thầm với nhau.
"Viễn Hoa, tối hôm qua cô không đến nhà ăn, đã bỏ lỡ một vở kịch hay đó!""Chị dâu A Cúc, con gái út nhà anh ba Cố lại nháo ầm ĩ sao?""Còn không phải sao, Tuyết nha đầu nhà anh cả Cố và Yêu nha đầu nhà anh ba Cố đều tốt nghiệp tiểu học vào năm nay, sắp chuẩn bị học trung học? Bà cụ Cố gia nói trong nhà không cung cấp nổi hai đứa con gái đọc sách! ""Cho nên không cho hai đứa nó đọc sách, rồi tụi nó nháo um lên?"“Không không không, chỉ không cho Yêu nha đầu đọc, sau đó con bé đó cư nhiên xốc bàn lên!”"Chậc, cũng có thể lý giải, Tuyết nha đầu nhu thuận nghe lời lại có phúc khí, còn Yêu nha đầu kia khỏi phải nói! "Lúc này trong đám người có một giọng nói vui sướng khi người gặp họa bay tới: "Buồn cười nhất chính là Yêu nha đầu kia muốn quăng chén lên mặt Tuyết nha đầu, kết quả trượt tay, rớt ngược trên đầu mình không nói, cuối cùng còn té ngã một cái rõ đau, ha ha ha!”Nghe phía sau truyền đến tiếng cười nghị luận, "đương sự" Cố Yêu Yêu mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút muốn hộc máu.
Tối hôm qua, cô làm một loạt video chửi bới một cái hệ liệt niên đại văn, vừa tỉnh dậy đã trở thành cô bé khiến mình té ngã đến hôn mê bất tỉnh! Đúng vậy, chính là nữ phụ độc ác cùng tên xuyên suốt ba quyển sách kia, không ngừng tìm đường chết đến đại kết cục, cuối cùng dùng một loại phương thức thê thảm nhưng nhân dân thích nghe ngóng, kết thúc cuộc đời đáng buồn của mình.
Tóm lại, chỉ có một từ: hết sức bi thảm!"Chị đã nói em đừng đến đó, lại thành trò cười.
" Một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng giống Cố Yêu Yêu năm phần, mím môi mỉm cười nói.
Cố Hồng Tú vừa dứt lời, trên lưng liền bị mẹ ruột nhà mình tát một cái, Trần Nguyệt Anh nghiêm mặt mắng: "Sao lại nói em gái con như vậy? Con không an ủi con bé, ngược lại đi học mấy bà nương đáng bị cắt đầu lưỡi cho chó ăn khua môi múa mép nói lung tung?”Ánh mắt dì hung