Trong phòng liền truyền ra mùi thơm, hai đứa nhóc nhà nhị phòng ồn ào đòi ăn, Mục Kế Đông trực tiếp phớt lờ không thèm quan tâm.
Mục Thanh nghe được thì nhíu mày, thật không hiểu phép lịch sự gì cả.
Lâm Ngọc chậm rãi ăn cháo trứng gạo kê, đến khi no khoảng tám chín phần thì không chịu ăn tiếp mà bắt Mục Kế Đông phải ăn nốt bát cháo còn lại.
Nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ chia cho nhóm cháu trai ăn, nhưng bây giờ đừng ai mơ mà lấy được chút đồ ăn gì từ chỗ ông đây.
Lâm Ngọc thấp giọng nói: “Anh đừng cãi nhau với chị dâu hai vì đồ ăn nữa, nói ra cũng không dễ nghe chút nào.
”“Em không cần phải lo chuyện này, anh biết rõ mà.
” Mục Kế Đông nhớ lại hương vị của cháo trứng gạo kê liền nói: “Ở cữ mà được ăn cháo gạo kê là tốt nhất, em ăn đồ có dinh dưỡng thì cũng tốt cho con gái.
”“Chút gạo kê ở trong nhà là đi đổi từ chỗ khác về chứ không dễ tìm đâu.
”Mục Thanh kéo danh sách của hồi môn của mình ra, mấy món đồ như trang sức vàng bạc không thể đụng, nhưng mấy món như lương thực linh tinh thì được, dù sao cho mẹ ăn cũng là cho cô ăn thôi nên sẽ không thấy tiếc.
Đột nhiên một cái rương cao nửa mét liền xuất hiện trong phòng, Mục Kế Đông cũng bị dọa cho sợ.
Lâm Ngọc vội vàng bảo Mục Kế Đông đi đóng hết cửa chính và cửa sổ lại, buổi sáng lúc nhìn thấy quả cầu bằng ngọc là cô ấy đã chuẩn bị tâm lý rồi, bây giờ nhìn thấy cái rương to này thì vẫn bình tĩnh được.
Mục Kế Đông nhanh chóng đóng hết cửa nẻo trong phòng lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đây là gì vậy?”Lâm Ngọc kể lại cho hắn nghe chuyện buổi sáng: “Em đoán mặt dây chuyền bằng ngọc bội của con gái không chỉ có thể cất đồ từ bên ngoài mà còn đựng được những thứ khác ở bên trong đó.
”“Sao buổi trưa em không kể cho anh nghe?”“Anh vội vàng ăn cơm rồi lại chạy lên núi