Vương Thải Hà vốn là người mạnh mẽ, vậy mà giờ bà ấy phải lén lau nước mắt, điều này khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy chua xót.Mục Kế Quân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chú hai, chú làm vậy là muốn bức chết cả nhà hay sao?”“Nghe anh nói kìa, chính anh là người được lợi nhất ở đây, hiện tại còn dám nói thế.
Bây giờ là xã hội mới đề cao sự bình đẳng, không thể để anh chiếm hết chỗ tốt được.”Mục Giải Phóng cùng những người khác nhìn hai vợ chồng già, cảm thấy không đành lòng.Lúc này, Mục Kế Binh vui vẻ nói: “Đừng nghĩ con quá đáng.
Là do cái nhà này nợ con, cha mẹ luôn nói anh cả ổn định, chú ba thì thông minh.
Còn con thì sao? Trong ba người con trai chỉ có con là không được coi trọng.
Năm đó con bị bệnh sốt cao, phải van xin các người mới đưa con đến bệnh viện.
Chả lẽ mạng của con không đáng tiền ư? Con là con ruột của cha mẹ thật sao?”“Còn nữa, trong ba người con dâu, chẳng phải mẹ cũng ghét vợ con nhất sao? Đúng vậy, đúng là lòng dạ của cô ấy có hơi hẹp hòi chút, lúc này mọi người đều không được ăn no, cô ấy tranh giành đồ ăn một chút thì có làm sao? Không phải do cuộc sống không tốt nên mới sinh chuyện à?”Nước mắt Vương Thải Hà liên tục chảy xuống: “Thằng hai, sao con có thể nói ra mấy lời vô lương tâm đó, khi đó là mẹ không chịu đưa con đi bệnh viện ư? Cha con, anh cả con không có ở nhà, thằng ba thì còn nhỏ phải đi học ở trường, mình mẹ sao có thể đem con đi được.
Chưa kể không phải cuối cùng vẫn đưa con đi bệnh viện ư, con còn muốn gì nữa?”Mục Kế Binh quay đầu đi để khỏi nhìn bà ấy, đôi mắt cũng đỏ hoe: “Con không quan tâm, con chỉ muốn căn nhà đó.
Các người đừng quên, căn nhà này con cũng có phần,