Ăn cơm xong, Mục Kế Đông đến sau nhà, mở ống tre đang bị chặn thả nước ra tắm rửa, xong rồi mới nằm lên giường ôm con gái chơi đùa.
Lúc này Mục Thanh đã buồn ngủ rồi, không để ý đến người cha ngốc nghếch của mình.
Lâm Ngọc thu dọn xong phòng bếp vào phòng ngủ: “Trong nhà không có dầu, anh làm việc nặng mệt người, ngày nào cũng ăn chay như vậy cũng không được.
”“Đợi thêm mấy ngày nữa, đợi bắp trong đất được thu hoạch xong rồi có lẽ có thể nghỉ được hai ngày, anh đã thương lượng với Quốc Trụ bọn họ xong rồi, chuẩn bị vào núi đi dạo một vòng.
” Anh dựa vào gối, hai tay lót sau đầu, thoải mái nằm đó.
“Các anh nhớ chú ý an toàn, đừng động đến thú săn cũng không sao.
”“Em đừng lo lắng, cũng phải là lần đầu tiên bọn anh đi.
Đến lúc đó anh không có ở nhà thì gọi Từ Quế Hoa chăm sóc con và ở cùng em hai ngày.
”“Được, cũng đã lâu rồi em chưa nói chuyện với Quế Hoa.
” nhưng trước khi Quế Hoa đến đây, phải kêu con gái dọn dẹp mấy món đồ không nên xuất hiện trong nhà đi giấu hết.
Ví dụ như chăn tơ lụa mỏng manh trên giường, gối gấm trên đầu giường, cái tủ vừa nhìn đã biết tỉ mỉ chế tác ở góc tường, vật liệu gỗ còn là gỗ lim, những thứ này làm gì có người nông thôn nào dùng nổi chứ?Trước khi nhà Lâm Ngọc thất bại cũng có chút hiểu biết, những món đồ này không phải là người đại phú thì người bình thường không dùng nổi hoặc là không nỡ dùng.
Mục Kế Đông ngồi dậy kéo vợ mình nằm xuống, Lâm Ngọc cũng thuận theo anh nằm xuống, vòng tay rám nắng ôm chặt lấy bờ eo trắng ngần, Mục Kế Đông hài lòng rồi, mạnh mẽ hôn một cái.
Thân thể mảnh mai áp sát vào anh, Lâm Ngọc đỏ mặt: “Anh đừng có làm loạn, con gái còn ở đây đó.
”“Ngủ mất rồi.
”“Lỡ như tỉnh dậy thì làm sao, con gái anh anh còn không biết à, rất là thông minh lanh lẹ