Không trồng lúa mì để đất trống thì không được, gieo trồng xuống thì đất không có độ ẩm, có thể không có thu hoạch mùa màng cũng không được.
Sau khi trồng cải dầu mương sông nhỏ đã thấy đáy rồi, đến lượt lúa mì thì không còn nước nữa.
Trong nhà của mọi người không phải trong giếng còn có nước thì khó sống rồi.
Nhà Mục Kế Đông bọn họ dựa vào khe suối nhỏ trên núi chảy xuống để sống qua ngày, nước ở hạ lưu đã ngừng chảy rồi, trong núi còn có nước, đem ống tre vào sâu trong núi nối một đoạn để nhận nước nên trong nhà mới có thể sử dụng nước bình thường.
Đương nhiên người trong thôn biết khe suối nhỏ sâu trong núi vẫn chưa hoàn toàn cạn kiệt, trong núi sâu có thú hoang nên buộc phải giữ lại ít nước cho bọn nó, nếu không thú hoang không có nước để xuống sẽ xông xuống núi thì không biết sẽ như thế nào.
Người ở núi, người ở dưới núi không đến bước đường cùng sẽ không vì cướp nước mà xung đột trực tiếp với thú hoang.
Mấy ngày này, Mục Giải Phóng thông báo với từng nhà từng gia đình, nước rửa nồi chảo trong nhà đều đem đi chuồng bò chuồng lợn cho bò và lợn uống, nước rửa rau và để tắm đã dùng rồi thì đều đựng vào thùng mang đi tưới đất hết.
Mọi người khó tránh khỏi có chút hẹp hòi, so với việc tưới đất công, mọi người đều sẵn sàng tiết kiệm nước hơn để tưới cho mảnh đất thuộc sở hữu riêng của mình.
Chỉ cần làm không đến mức quá đáng, không lãng phí nước thì Mục Giải Phóng sẽ không quản, tưới đất thuộc sở hữu riêng cũng được, ít ra có thể một ít rau để lấp đầy bụng.
Đã gieo trồng lúa mì rồi, việc có thể làm cũng đã làm rồi, những chuyện còn lại thì nghe theo trời định thôi.
Những ngày này cũng không phải toàn là chuyện lo lắng, buổi chiều làm xong việc, Mục Giải Phóng tuyên bố một chuyện tốt: “Lương thực mùa thu đã giao hết rồi, ngày mai