Mọi người trong phòng nghe thấy tiếng mưa ở bên ngoài cũng không kìm được mà chạy ra xem, đây là chuyện tốt mà bọn họ mong chờ từ năm ngoái đến năm nay rồi, cuối cùng ông trời cũng nghe thấy ước nguyện của bọn họ.
“Chú Quý, thím Vương, cháu gái hai người sinh khéo thật đấy, vừa khóc là trời mưa, sao không đặt tên cô bé là Mục Hồng Vũ luôn đi.
”Người bên cạnh liền ồn ào nói theo: “Đúng vậy, đặt tên Hồng Vũ đi!”“Đại đội trưởng lấy tên này hay đấy, những đứa cháu trong nhà đều có một từ Hồng ở trong tên, cháu gái ông lấy tên này vừa nghe đã biết là người một nhà rồi!”Lâm Ngọc lo lắng véo người đàn ông đang đứng ngốc ở bên cạnh: “Nói nhanh lên!”Mục Kế Đông vò đầu bứt tai, vốn bị vợ quản nghiêm nên liền thả đứa nhỏ xuống rồi chạy ra lớn tiếng phản đối: “Không được, con gái của tôi có tên rồi, tên là Mục Thanh, Thanh trong thanh mát ấy, đừng có gọi là Mục Hồng Vũ, nghe cứ sao sao.
”“Sao gì chứ? Tên này hay mà.
”“Tên hay thì tự giữ lại đặt cho con gái nhà anh đi, con gái tôi tên là Mục Thanh, một hồi tôi sẽ đi đến công xã ghi tên con gái vào hộ khẩu.
” Mục Kế Đông là một người cứng đầu cứng cổ, hắn đã nói vậy thì cũng không có ai nhắc lại nữa.
Mục Quý cùng Vương Thải Hà đều cảm thấy có chút đáng tiếc, tên Mục Hồng Vũ nghe cũng hay mà.
Kể ra cũng kì quái, Mục Kế Đông vừa mới ghét bỏ cái tên Hồng Vũ này là trời liền tạnh mưa, Mục Kế Đông liền bị mắng té tát.
Ai muốn mắng thì cứ mắng đi, Mục Kế Đông bước vào phòng với nụ cười đắc thắng, Lâm Ngọc mỉm cười yếu ớt nhìn hắn.
Mục Kế Đông vội vàng chạy tới: “Em đừng ngủ vội, đợt chút nữa chị dâu đi luộc trứng gà nước đường cho em, rất nhanh sẽ có ngay thôi.
”Bây giờ bọn họ mới có thời gian nhìn con gái của mình, Mục Kế Đông phát hiện ra có chỗ nào không