Buổi tối cả nhà ba người nằm trong chăn, Mục Kế Đông cố tình chọc cô bé: “Ái chà, ngày mai được chia lương thực rồi, Thanh Thanh nhà chúng ta lại phải đói bụng rồi, quá đáng thương rồi.
”Ngay cả tức giận Mục Thanh cũng lười, giãy giụa muốn lật người, lật không được nên chỉ có quay đầu nhìn mẹ tỏ ý phản kháng của mình.
Mục Kế Đông ha ha cười lớn, khoe khoang với vợ: “Anh đã nói con gái của anh thông minh mà.
”Lâm Ngọc nhớ đến mình lúc nhỏ, nói với Mục Kế Đông: “Thực ra không nhất định phải là sữa bột, nếu chúng ta có thể kiếm được một con dê mẹ để nuôi thì phần ăn của con gái mình được ổn định rồi.
”“Dê mẹ? Xung quanh chúng ta không có ai nuôi dê, mà bò thì ngược lại mỗi đại đội đều có nuôi, chuyện này chúng ta cũng không làm chủ được.
”Nhưng mà xác thực cũng là một cách, hai người cùng nhau nghe ngóng.
Trước khi chưa được sữa bột và dê mẹ, Mục Thanh vẫn chỉ có thể đáng thương cố gắng lừa bụng cho qua.
Châu Khải thật đúng là anh em, sáng sớm ngày hôm sau đã đưa đến một túi sữa bột, còn tiện tay cầm bình sữa đến cho bọn họ.
“Đây là bình sữa mà người bán sữa bột cho cha tôi lấy từ bệnh viện, nhà bọn họ có nhiều mà không dùng nên cho cha tôi.
Nghĩ đến nhà anh cần nên tôi cầm đến luôn.
”“Anh em tốt, cảm ơn rất nhiều, bao nhiêu tiền?”“Không tính phiếu, anh đưa tôi một tệ năm.
”Mục Kế Đông không phải là người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nên đưa luôn hai tệ: “Anh giúp tôi chuyển lời làm phiền chú Châu giúp tôi để ý, có ai muốn ra thì mua giúp tôi mua.
”Châu Khải cũng không khách sáo với anh, bỏ tiền vào túi: “Tôi đưa ra ý kiến cho anh, huyện Mang Sơn chúng ta, nơi tốt nhất để mua mấy loại dinh dưỡng này chắc chắn là bệnh viện.
Không phải con trai của chú Mục Tam đang làm việc tạm thời ở công ty dược liệu sao? Chắc chắn bọn họ có