Trương Lan Hoa ở bên cạnh nói không nên lời: “Mẹ, mẹ nói gì vậy…”“Mẹ thích nói gì thì nói, muốn ăn thì tự lên núi tìm đi, đừng có chạy tới trước mặt chọc mẹ để bị ăn mắng!”Thấy em dâu hai mặt mày xám xịt dẫn con trai rời đi, Vương Xuân Linh thấp giọng nói: “Mẹ đừng giận, không đáng đâu.
”Vương Thải Hà vô cảm ừ một tiếng, Vương Xuân Linh còn muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt của mẹ chồng, cô ta không nói được gì nữa nên đành đi tới phụ bà nhóm lửa.
Mục Hồng Vệ cầm khoai tây đã được rửa sạch đi vào: “Bà nội, khoai tây rửa sạch rồi.
”“Bỏ vào đi.
”Vương Thải Hà tự mình nấu một nồi thịt thỏ hầm khoai tây, mấy đứa trẻ ăn đến nỗi không thèm lên tiếng, ngay cả Trương Lan Hoa cũng im lặng gắp thịt ăn, cứ ăn hết thịt vào bụng mình cho chắc.
Lúc rửa chén Trương Lan Hoa phát hiện trên bếp có một cái nồi niêu đang không ngừng tỏa ra mùi thịt, mặc dù đã ăn no căng nhưng cô ta vẫn thèm đến chảy nước miếng.
Vương Xuân Linh bưng một chậu nước đi vào: “Đừng có đụng vào cái nồi niêu đó, là phần của Lâm Ngọc đấy.
”Trương Lan Hoa hừ lạnh một tiếng, vội vàng rửa bát, tiếng nồi niêu và chén bát va chạm ầm ĩ liên tục vang lên vì cô ta đang tức trong bụng.
“Trương Lan Hoa, con mà làm bể chén bát thì ngày mai cũng đừng ăn cơm nữa!” Vương Thải Hà nhìn thấy thái độ của cô ta liền nổi giận mắng.
Sau khi bị mắng, Trương Lan Hoa lại ghi mối hận này lên đầu vợ chồng Mục Kế Đông.
Vương Xuân Linh ghi nhớ những chuyện này, mặc dù nói người một nhà ăn chung một nồi cơm thì không tránh khỏi có lúc va chạm, nhưng cứ sống như thế này mãi cũng không phải là cách.
Buổi tối khi đi ngủ, chồng của cô ta là Mục Kế Quân hỏi cô ta làm sao vậy, Vương Xuân Linh chỉ nói là không có gì! ! ! Sáng sớm hôm sau, Mục Kế Đông dậy sớm hơn nửa tiếng so với giờ đi làm, hôm qua vẫn