Sau một phen thảo luận, tất cả mọi người đều rất hiếu kì đối với thế giới của "Thần", ai cũng nháo muốn đi, Lục Vinh liền lên Hải Đào đặt vé.
Lục Vinh chắp tay sau lưng, đàng hoàng trịnh trọng nói với mấy thú nhân: "Nơi chúng ta sắp tới không thể hoá thành hình thú, nếu ai dám hoá thú thì đợi mà gặp diêm vương đi..".
"Lão đại, diêm vương là cái gì vậy?" Tạp Liệt nhanh chóng giơ tay hỏi.
Một câu hỏi của Tạp Liệt làm cho khí thế mà Lục Vinh tích luỹ nãy giờ giảm hơn phân nửa.
"Diêm vương chính là thần chết, nếu ngươi dám hoá thú ở nơi đó thì sẽ trở về với cát bụi." Lục Vinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạp Liệt phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Aaa, nơi ở của thú thần nguy hiểm đến thế sao? Nghe thật là đáng sợ!".
Lục Vinh liền nói: "Nếu ngươi không muốn đi thì có thể không đi.".
Tạp Liệt vội vàng đáp: "Ta muốn đi, muốn đi mà.".
Lục Vinh: "...".
Lục Vinh giới thiệu sơ lược về tình hình của trái đất cho mọi người, nhưng mấy tên thú nhân sống như thổ dân không thèm nghe gì nhiều, chỉ cần nghe đến đoạn Lục Vinh nói nơi đó có đủ loại món ngon, liền thốt lên kinh ngạc, truy hỏi đến cùng những món ngon đó là như thế nào.
"Lão đại, ô tô là cái gì vậy? Có khác gì với xe bò của chúng ta không? Chạy rất nhanh là nhanh như thế nào?".
"Lão đại, đèn xanh đèn đỏ là cái gì? Tại sao thấy đèn đỏ thì phải dừng chớ? Đèn đỏ rất lợi hại sao?".
"Lão đại, minh tinh là cái gì? Tại sao tất cả mọi người lại sùng bái hắn?".
"Lão đại, điện thoại di động là cái gì? Cũng là Thần khí sao?".
Lục Vinh dạy học suốt mấy ngày nhưng tiến bộ rất ít.
Lục Vinh bất đắc dĩ, mắt thấy gần tới ngày trên phiếu truyền tống, Lục Vinh đành quyết định sau khi đến trái đất lại tiếp tục nói.
Lục Vinh để cho Viên Uy giám sát mấy thú nhân cắt tỉa tóc tai và râu ria, sau đó lại đốc thúc bọn họ thay đổi quần áo.
"Lão đại, y phục này mặc lên người cứ thấy quái quái, hơn nữa cũng quá mỏng, lỡ làm hư thì biết tính sao đây?" Tạp Liệt hỏi.
Lục Vinh vốn định đáp, làm hư thì ngươi cứ liệu mà trần truồng đi lại, nhưng hắn nghĩ lại, chuyện trần truồng chạy lông nhông đối với thú nhân chẳng là cái đinh gì, e rằng bọn họ còn rất vui vẻ mà chạy.
"Làm hư thì ngươi khỏi ăn cơm ba ngày." Lục Vinh nói.
Tạp Liệt trợn to mắt nhìn Lục Vinh: "Lão đại, ngươi thật là nghiêm khắc.".
Casey sờ sờ bộ quần áo trên người, hết sức tò mò, giống cái của bộ lạc Phi Hổ mà có được vải bố đều sẽ giấu đi như trân bảo, nhưng mấy món đồ mà họ mặc trên người chắc chắn cao cấp hơn cả vải bố, Lục Vinh không hổ là sứ giả của thú thần.
Chuyện đến nơi ở của thú thần sắp trở thành hiện thực, thú nhân trong doanh địa cực kỳ kích động, đêm trước hôm truyền tống trận được mở, người người đều không ngủ được.
..................
"Phi Vũ đại ca, ngươi nói xem lão đại cuối cùng là muốn mang chúng ta đến nơi nào thế?".
Phi Vũ lắc đầu: "Không biết".
"Có đồ ăn và rượu ngon ăn mãi không hết, vậy mà lại không phải là nơi ở của Thần, nghe thật buồn cười ha." Tạp Liệt nói.
Phi Vũ: "...".
"Đến đó rồi sẽ biết thôi." Kyle nói.
Casey nghe mọi người nói chuyện, trong lòng hết sức tò mò, hắn là kẻ gia nhập sau, Lục Vinh không tin tưởng hắn nhiều bằng những người khác, ngày thường Casey cũng có chút trầm mặc ít nói.
"Với tư cách là dược sư, ngươi nghĩ Trái Đất là nơi như thế nào?" Viên Uy hỏi.
Thi Lâm Nguyên lắc đầu: "Không biết nữa. Lão đại nói, nơi đó phát triển hơn thế giới thú nhân, nhưng lại không sánh được với Liên Minh, mong rằng đó là một nơi tốt, lại sắp đến mùa đông rồi, ta cũng không muốn trải qua thêm một mùa đông ở đây đâu, quá cực khổ, ta đã xém bị đông chết rồi.".
Viên Uy cười cười, tùy ý nói: "Thôi, lão đại đi đâu, chúng ta theo đó là được.".
Thi Lâm Nguyên gật gật đầu, chớp chớp mắt: "Cũng đúng.".
Phiếu truyền tống có thể lựa chọn địa điểm, Lục Vinh liền định vị một biệt thự ngoại ô mà cha mẹ hắn để lại.
Phiếu truyền tống trực tiếp đưa bọn họ vào trong biệt thự.
Phát hiện ra bản thân ở trong biệt thự, mọi người ai nấy đều kinh ngạc.
Lục Vinh tìm được chìa khoá dự phòng bên trong biệt thự, cuối cùng cũng coi như là an định một chút.
Tạp Liệt nằm sấp trên ghế sô pha, sau đó lại lộn mèo: "Đây là thứ gì vậy? Mềm quá, thoải mái quá đi!".
Lục Vinh tức giận nhìn Tạp Liệt đang oang oang la lớn: "Câm miệng, coi chừng có người đến đây đấy.".
Tạp Liệt: "...".
"Lão đại, đây là cái gì vậy?" Tạp Liệt nhảy khỏi sô pha, đi tới trước TV hỏi.
"Đây là TV, chúng ta có thể xem TV." Lục Vinh tiện tay mở tivi lên.
Đám người Tạp Liệt bị màn hình TV đột nhiên hiện lên làm cho hết hồn.
"Sư huynh, nếu ngươi sống sót, sư phụ sẽ mãi không nhìn đến ta, ta đành phải tiễn ngươi lên đường vậy." Trong màn ảnh, một nam tử áo trắng không chút lưu tình đâm một nam tử áo trắng khác một đao.
"A, một giống cái giết một giống cái khác kìa, chúng ta mau mau cứu hắn thôi!" .
Tạp Liệt vỗ cái TV một cái, trực tiếp đem màn hình phá hư thành hình hoa tuyết.
"Ồ, không có người." Tạp Liệt mờ mịt.
Lục Vinh xám mặt trừng Tạp Liệt, Tạp Liệt rụt cổ: "Ta lại làm sai cái gì à?".
Lục Vinh khẽ hừ một tiếng: "Ngươi nói xem!.".
Kyle ngồi trên ghế sô pha, đứng lên, vừa đứng lên lại ngồi xuống.
"Kyle, ngươi đang làm gì đó?".
Kyle cao hứng nhìn Lục Vinh: "Cái ghế sô pha này thật là thoải mái! Ta chưa từng ngồi qua cái gì thư thái như vậy hết á.".
Lục Vinh: "..." Thì ra là quá thoải mái, hắn còn tưởng là trong ghế có châm