Lục Vũ Hoành ấn chuông nửa ngày, lại không thấy ai ra mở cửa.
"Ngươi có chắc là nơi này không? Hay là nhầm lẫn?". Viên Kim Hương cau mày hỏi.
Lục Vũ Hoành gật đầu: "Không sai, chính xác là nơi này.".
"Bọn chúng không có nhà sao?" Viên Kim Hương bất mãn nói.
Lục Vũ Hoành nhíu mày không vui: "Không thể nào, dưới lầu có tinh xe, bọn chúng hẳn là phải ở nhà.".
Sở dĩ đến bây giờ còn chưa mở cửa là bởi vì không muốn gặp bọn họ đi.
Lục Vũ Hoành trong lòng nổi lửa, nếu như không nghĩ đến việc Lục Vinh bán nhà thu được 500 vạn, hắn đã định xoay người rời đi.
"Chúng ta phải đợi tới khi nào a!" Viên Kim Hương tức giận cắn răng, loại tư vị nghẹn khuất này làm cho nàng thập phần không thích ứng.
"Không biết thằng ranh này nghĩ gì mà lại mua nhà ở đây." Lục Vũ Hoành nghiến răng, hắn muốn nhanh lấy lại tiền bán nhà của Lục Vinh, nhưng khoản tiền này đại khái đã bị Lục Vinh tiêu hết bảy tám phần, với hắn mà nói đúng là không chuyện tốt.
"Cái tên này đạo hạnh thấp, sợ là đã bị người khác lừa rồi đi, nhà này cũng khá lớn và tiện nghi, bất quá nằm trong khu vực quá tồi." Viên Kim Hương không vui nói.
Lục Vũ Hoành gật đầu: "Đúng vậy.".
Thẩm Hiên dọn dẹp xong, đã thấy Lục Vinh lên quang võng (edt: chắc là kiểu như lên mạng ấy) học tập.
Thẩm Hiên đi tới bên cạnh Lục Vinh: "Có hiểu hết không?".
Lục Vinh có chút đau đầu: "Kiến thức khá thâm sâu.".
Thẩm Hiên cười cười: "Cứ từ từ thôi.".
"Bọn họ đã đi chưa?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên lắc đầu: "Vẫn còn ở đây".
Lục Vinh quay đầu, nhíu nhíu mày: "Còn chưa đi sao? Thật có tính nhẫn nại a!".
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Ngươi định làm thế nào?".
Lục Vinh lấy ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Để bọn họ đợi lâu như vậy, muốn gặp thì liền gặp đi.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng tốt, nếu ngươi không gặp, chắc bọn họ cũng sẽ không chịu bỏ cuộc.".
Lục Vinh mang dép lê, mặc đồ ngủ, lười biếng mở cửa hỏi: "Các ngươi tìm ai?".
Lục Vũ Hoành ở ngoài cửa đợi suốt ba tiếng, lửa giận cũng không biết đã nổi lên bao nhiêu lần, nhìn vẻ mặt qua loa có lệ của Lục Vinh, cơn tức lại muốn trồi lên, vất vả lắm mới chế ngự được.
"Ngươi là A Vinh đi, ta là đại bá của ngươi, ta tới đây là để tìm ngươi." Lục Vũ Hoành lộ ra vẻ mặt hòa ái.
Lục Vinh mở cửa: "Vào đi, nói thật, ông thực sự là đại bá của ta? Ta ở xóm nghèo đợi nhiều năm như vậy, cũng không biết nguyên lai ta còn có người thân thích đâu!".
Lục Vũ Hoành cười cười: "Năm đó cha mẹ ngươi mất, ta nghĩ rằng ngươi cũng gặp nạn, nếu như ta biết ngươi còn sống, ta đã sớm đến nhận ngươi.".
"Đại bá cũng thật biết nói đùa, ta đã gặp anh họ, hắn không nói như vậy a." Lục Vinh nói.
Lục Vũ Hoành cười cười: "Anh họ ngươi là bị ta chiều hư, lời hắn nói ngươi không cần để ở trong lòng.".
"Ta cảm thấy hắn nói không sai, là người thì ai mà không ghét mấy thân thích nghèo đến cửa đòi tiền, ta cũng không phải ngoại lệ." Lục Vinh cười cười.
Biểu tình của Lục Vũ Hoành cứng lại, nụ cười trên mặt tựa như bị nứt ra.
Lục Vinh nhìn Lục Vũ Hoành: "Đại bá tìm ta có chuyện gì không?".
"Ngươi đã nhận căn nhà của cha mẹ về?".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Trong lúc vô tình ta phát hiện cha mẹ ta có để lại một bộ chứng từ bất động sản, thực sự là trong cái rủi có cái may a, nếu không có căn nhà đó, có thể ta sẽ phải sống cô độc suốt đời tại xóm nghèo, nhưng mà nhà quá nhỏ, ta bán nó đi rồi. Đại bá, ông thấy căn nhà này của ta thế nào?".
"Nơi này quá tệ." Lục Vũ Hoành nói.
Lục Vinh không thèm để ý: "Hẻo lánh càng tốt, ta không thích nhiều người.".
Lục Vũ Hoành thần sắc nghiêm nghị: "Ngươi có thể không biết, cha mẹ ngươi từng hỏi mượn ta một khoản tiền, nên đã đem nhà đó ra thế chấp, vì thế...hành động lấy nhà của ngươi, trên thực tế phạm vào tội xâm chiếm, vốn