Hồng thành.
Từ Á Xuân đẩy cửa, đi vào phòng ngủ của Thẩm Hương Vân.
Thẩm Hương Vân thấy Từ Á Xuân không chào hỏi gì mà xông tới, sắc mặt không khỏi nặng nề.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến chỗ này của ta?".
Thẩm Hương Vân thầm nghĩ trong đầu: Từ Á Xuân là đại gia khuê nữ, vậy mà đến cửa cũng không thèm gõ, thực sự là thiếu lễ phép.
"Hừ, nếu không phải cha mẹ ngươi làm chuyện quá đáng, ai lại thèm tới nơi quái quỷ này a!" Từ Á Xuân bất mãn.
Thẩm Hương Vân lập tức có dự cảm không tốt: "Tỷ tỷ, ngươi nói vậy là có ý gì?".
"Đi mà hỏi cha mẹ của ngươi ấy, đòi tiền lại đòi đến tận cửa công ty, Hải Anh đang đàm phán cùng người ta, cha mẹ ngươi liền xông tới, ăn mặc như ăn mày, thực sự là xấu hổ chết người, chuyện làm ăn đang tốt cũng bị cha mẹ ngươi quấy nhiễu." Từ Á Xuân chán ghét nói.
Thẩm Hương Vân nắm chặt nắm đấm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Thẩm Hương Vân đã đưa tiền cho cha mẹ mấy lần rồi, gộp lại cũng hơn hai mươi vạn, thế nhưng cha mẹ lại muốn mua xe cho đại ca, chút tiền kia căn bản là không đủ dùng.
Mỗi lần Thẩm Hương Vân đến thăm Thẩm Quân và Triệu Như, đều bị hai người đòi tiền, bị Thẩm Quân cùng Triệu Như bức đến nóng nảy, Thẩm Hương Vân liền đơn giản không đến gặp bọn họ nữa.
Thẩm Hương Vân không nghĩ tới mình không đến gặp họ, cha mẹ cư nhiên lại tìm đến công ty của Quý Hải Anh.
Thẩm Hương Vân đỏ mặt, không còn gì để nói.
Từ Á Xuân nhìn bộ dáng im thin thít của Thẩm Hương Vân, oán hận nói: "Xuất thân xóm nghèo đúng là không lên được mặt bàn, da mặt quả thực đủ dày, nhanh xử lý chuyện cha mẹ của ngươi đi, thật xúi quẩy.".
Thẩm Hương Vân: "...".
Thẩm Hương Vân nắm chặt tay, mọi người đều muốn xu nịnh kẻ có quyền, Từ Á Xuân ở trong nhà một tay che trời, hạ nhân trong nhà cũng không xem nàng ra gì.
Thẩm Hương Vân chờ đến khi Từ Á Xuân rời đi, cắn răng, bất đắc dĩ đến tầng hầm tìm cha mẹ.
...............
"Ngươi đến rồi a!" Triệu Như nhìn thấy Thẩm Hương Vân, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười.
"Mẫu thân, ngươi và phụ thân đi tìm Hải Anh làm gì? " Thẩm Hương Vân trách cứ.
Triệu Như thấy Thẩm Hương Vân sắc mặt không tốt, liền bất mãn: "Ngươi cho rằng ta muốn đi sao? Tên Quý Hải Anh kia, dù gì chúng ta cũng là nhạc phụ, nhạc mẫu (Edt: ba mẹ vợ) của hắn a! Vậy mà hắn một chút mặt mũi cũng không chừa lại, nhìn bọn ta như người xa lạ, ngươi biết không, hắn còn cho người đuổi chúng ta đi, có người nào làm con rể như vậy sao?".
Triệu Như nghĩ đến thái độ của Quý Hải Anh, giận đến sôi máu.
Lúc Triệu Như gả Thẩm Hương Vân cho Quý Hải Anh, Triệu Như tưởng tượng rất nhiều chuyện tốt, nghĩ rằng có Quý Hải Anh chống đỡ, bọn họ sẽ mua một căn nhà trong nội thành, sau đó mỗi tháng xin Thẩm Hương Vân chút tiền tiêu vặt.
Kết quả...
"Không phải ta đã cho các ngươi một khoản tiền rồi sao?"
"Tiền của ngươi cho gộp lại vẫn chưa tới ba mươi vạn, mua một chiếc tinh xe cho đại ca cũng không đủ thì có thể làm gì được a!" Triệu Như bất mãn lên tiếng.
Thẩm Hương Vân khó chịu: "Đại ca mua một chiếc xe kém một chút không phải là tốt rồi sao?".
"Ngươi nói vậy sao được, mua xe kém rất mất mặt a!".
"Hiện tại không phải đều lưu hành chuyện làm thêm ngoài giờ sao? Đại ca cứ vừa học vừa làm là được." Thẩm Hương Vân thuận miệng nói.
Triệu Như vừa nghe Thẩm Hương Vân nói thế liền bùng nổ: "Ngươi đang nói linh tinh gì thế? Đã gả được cho một đại phú hào, lại không chịu giúp đỡ đại ca mình một chút, ngươi có lương tâm không? Đại ca ngươi bây giờ không có tiền, nhưng rồi sẽ thăng tiến rất nhanh. Cái đồ chết tiệt nhà ngươi, lấy được ông chủ lớn liền muốn từ bỏ đại ca hay sao?".
Thẩm Hương Vân có chút bất đắc dĩ: "Chồng ta không chịu bỏ tiền, ta còn có biện pháp gì a?".
Triệu Như oán hận nhìn Thẩm Hương Vân: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ta nuôi ngươi có được ích lợi gì a! Phu quân không chịu bỏ tiền, ngươi cũng không biết nói giúp sao?".
Thẩm Hương Vân cảm thấy bi phẫn trong lòng, nói đến cùng thì người mà mẹ quan tâm nhất cũng chỉ có đại ca, vì đại ca, cha mẹ có thể không thèm báo cho mình một tiếng, chạy đi tìm Quý Hải Anh đòi tiền, không hề suy xét đến tình cảnh của con gái tại Quý gia.
"Mẫu thân, sau này ngươi không nên đến tìm phu quân của ta nữa, ngươi không biết đã gây cho ta bao nhiêu xấu hổ đâu!" Thẩm Hương Vân có chút tức giận nói.
Triệu Như bất bình: "Ngươi nói thế là như thế nào? Ta làm sao mà ngươi xấu hổ? Ngươi ăn ngon mặc đẹp, mặc kệ sống chết của cha mẹ, vậy mà còn muốn quở trách ta?".
..................
"Ta nghe được một chuyện." Thẩm Hương Vân nói.
"Gì? Có chuyện gì chứ? " Triệu Như thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Lục Vinh đã thay đổi thuộc tính hôn nhân với Thẩm Hiên thành bình đẳng, còn có, Lục Vinh đổ ra được một khối ngọc thạch, rất có thể Lục Vinh đã trở thành một cao thủ đổ thạch." Thẩm Hương Vân cũng không nghĩ Lục Vinh sẽ trở thành cao thủ đổ thạch gì, thế nhưng, Thẩm Hương Vân vội vã muốn chuyển tầm mắt của Triệu Như từ trên người mình đi nơi khác, cũng chỉ có thể nói như thế.
Triệu Như nhìn chằm chằm Thẩm Hương Vân: "Lục Vinh thay đổi thuộc tính hôn nhân với Thẩm Hiên? Không thể nào a! Không phải tên Lục Vinh này say mê ngươi đến thần hồn điên đảo sao? Biết chuyện hoán hôn, Lục Vinh cũng đã tức điên lên rồi, làm sao lại đi thay đổi thuộc tính hôn nhân được?".
Thẩm Hương Vân cúi đầu: "Ta cũng không rõ ràng lắm." Về điểm này, nàng cũng vô cùng nghi hoặc.
Hai mắt Triệu Như chăm chú nhìn Thẩm Hương Vân: "Xem ra, là ta đã đánh giá quá cao mị lực của ngươi, vốn cho là ngươi có thể câu được Quý Hải Anh, kết quả, lão bà xấu xí kia của hắn ngươi cũng không đối phó được, rất có khả năng, không chỉ có Quý Hải Anh, Lục Vinh hắn cũng đã thay lòng rồi.".
Thẩm Hương Vân bị Triệu Như quở trách đến mặt đỏ tai hồng.
"Lục Vinh không thể