Trong doanh địa.
"Hiên thiếu, hai tên thú nhân bên Phi Vũ đến." Sắc mặt Khương Hoa có chút quái lạ báo tin.
Thẩm Hiên gật đầu: "Ta thấy rồi, ngươi hỏi thử xem bọn họ muốn làm gì?".
Một con thằn lằn và một con sư tử to lớn, không biết tới đây có ý đồ gì.
Khương Hoa gật đầu: "Vâng Hiên thiếu.".
Khương Hoa đi ra không bao lâu liền trở lại, Thẩm Hiên kinh ngạc: "Tới dùng cơm?".
Khương Hoa gật đầu: "Bọn họ chính là nói như vậy.".
Thẩm Hiên: "...".
"Họ mang theo con mồi, còn nói nếu chúng ta cần, họ sẵn sàng hỗ trợ nấu nướng.".
Thẩm Hiên: "... Thôi, họ đã đến rồi thì cứ để họ vào đi.".
Thẩm Hiên thầm nghĩ: Muốn đối phó với Kiếm Xỉ Long thì phải nhờ cậy vào sức mạnh của thú nhân, nhưng thực lực thú nhân quá mạnh, chuyện này họ phải cẩn thận đi từng bước một.
"Ngươi lấy vài ống trúc đựng rượu ra đi." Thẩm Hiên thầm nghĩ: Lần đầu tiên họ đến đây, dù thế nào cũng phải tiếp đón thật chu đáo.
Khương Hoa gật đầu: "Được.".
Tạp Liệt tiến vào doanh trại của đám Thẩm Hiên, không khỏi có chút ngạc nhiên hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Khương Hoa nhận con mồi của hai người, an bài cho họ ngồi trên một băng ghế được làm từ trúc.
Tạp Liệt với Tân Đạt là hai tên to xác, vừa ngồi lên ghế trúc, băng ghế liền vang lên tiếng kẽo kẹt, làm cho Khương Hoa lo lắng không biết cái ghế có chịu nổi sức nặng ấy không.
"Thịt nướng vẫn còn chưa chín, các ngươi uống chút nước trước đi.".
Tạp Liệt thấy Khương Hoa đổ rượu vào trong chén, lập tức nhảy cả người lên: "Đây là rượu sao?".
Khương Hoa gật đầu: "Đúng vậy".
Tạp Liệt trợn mắt: "Thật sự là rượu?".
Khương Hoa khó hiểu: "Là rượu mà".
Tạp Liệt lập tức quỳ trên đất: "Ôi thú thần tại thượng!.".
Khương Hoa: "...".
Thẩm Hiên cau mày, nhìn Tạp Liệt, ánh mắt mờ mịt: "Ngươi đang làm cái gì vậy?".
"Rượu là thứ dùng để hiến cho thú thần, thú nhân bình thường không thể uống được." Tạp Liệt lời lẽ đanh thép.
Thẩm Hiên nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Tạp Liệt, gật đầu nói: "Nga, vậy thì ngươi đừng uống.".
Tạp Liệt ngạc nhiên nhìn Thẩm Hiên bình tĩnh uống một hơi hết nửa vò.
Tân Đạt tuy rằng cũng có hơi kinh ngạc, nhưng không kích động như Tạp Liệt, Tân Đạt hớp một hớp rượu, đôi mắt lập tức loé sáng.
Tạp Liệt quỳ trên mặt đất, thấy không có ai để ý đến mình, nhất thời đứng lên cũng không được, tiếp tục quỳ cũng không xong.
Đúng lúc này, Kyle cõng lấy Thi Lâm Nguyên đáp xuống đất, nhìn thấy Tạp Liệt đang quỳ, Kyle khó hiểu: "Tạp Liệt? Sao ngươi lại tới đây? Tại sao ngươi lại quỳ như vậy?.".
"Là rượu, ta đang hiến rượu cho thú thần".
"Ồ." Kyle hờ hững ồ một tiếng, ở chung với đám người Lục Vinh, Kyle đã thấy qua nhiều đồ vật kì quái, nên lúc nhìn thấy bọn Lục Vinh lấy rượu ra uống, kỳ thực hắn cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, nhưng bất quá hắn vẫn có thể lí giải tâm trạng của Tạp Liệt hiện giờ.
Trong bộ lạc, cứ cách một quãng thời gian lại sẽ cử hành tế tự, mà rượu chính là món được hiến cho thú thần, chỉ có những bộ lạc mạnh mẽ mới có thể ủ ra được những loại rượu ngon nhất, có thể nói, ủ ra được rượu ngon chính là vinh quang của cả bộ lạc.
Lúc trước Kyle ở trong bộ lạc, tuy chưa từng uống rượu cũng đã được ngửi qua mấy lần.
Kyle đi tới, bưng ống trúc lên, ừng ực uống vài hớp.
Rượu mà lão đại lấy ra cũng không nhiều, Kyle chỉ có thể lâu lâu uống một hớp cho đỡ thèm, một lần thử rượu đã khiến hắn triệt để mê luyến, thấy Tạp Liệt tỏ vẻ cung kính, Kyle liền chớp lấy cơ hội mà uống mấy hớp.
Nhìn thấy Kyle hành động như vậy, Tạp Liệt đang khiếp sợ cũng nhanh chóng hồi thần.
"Kyle, ngươi làm cái gì vậy? Đó là rượu của ta mà" Tạp Liệt hô.
Kyle không thèm để ý: "Không phải ngươi muốn hiến cho thú thần sao, ta thấy, thay vì hiến cho thú thần, không bằng để tiện nghi cho ta đi.".
Tạp Liệt tràn đầy kinh ngạc nhìn Kyle, địa vị của thú thần tại thế giới thú nhân là cao cao tại thượng, Tạp Liệt không nghĩ tới Kyle sẽ nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Bất quá, Tạp Liệt rất nhanh đã bị hành động của Kyle làm chấn kinh, cái tên đó vậy mà dám uống hết rượu Khương Hoa đưa cho hắn!.
Tạp Liệt thử một hớp rượu, vẻ mặt thán phục: "Không hổ là vật dùng để hiến cho thú thần! Thật sự quá ngon...".
Bởi vì hôm nay có khách, Lục Vinh liền trổ hết bản lĩnh, làm ra nhiều loại đồ ăn ngon khó cưỡng.
Đám Tạp Liệt ăn đến miệng đầy mỡ, có thể xem như là cả khách lẫn chủ đều rất vui vẻ.
"Qua hai tháng nữa là sắp vào đông rồi, mùa đông năm nay không biết sẽ qua như thế nào đây" Tạp Liệt có chút ủ rũ nói.
Kyle âm trầm: "Năm nay mùa hạ kéo dài, e là mùa đông cũng sẽ dài không kém.".
"Mùa đông sẽ như thế nào?".
"Mùa đông rất lạnh, hơn nữa lúc đó thú hoang không săn được mồi, chúng sẽ trở nên vô cùng khát máu, thậm chí còn tụ tập lại cùng nhau công kích các bộ lạc.".
Lục Vinh trầm ngâm: "Vậy sao? Vậy đến mùa đông chúng ta phải làm gì đây?".
"Ta nói, trước khi vào đông ngươi cứ chuẩn bị thật nhiều lương thực, sau đó tìm một chỗ ngủ đông, nếu như may mắn thì có thể chịu đựng mà vượt qua được." Tạp Liệt có chút đắc ý đáp.
Lục Vinh: "..." Ngủ đông! Thực sự là một kỹ năng lợi hại nha!.
Kyle thản nhiên: "Mùa đông sẽ chết rất nhiều người, có rất nhiều lão nhân trong bộ lạc đều chết vào mùa đông.".
Lục Vinh cau mày, thầm nghĩ: Nếu thật sự là thế, việc chống lạnh là cực kì trọng yếu! Lỡ như lúc đó lều bạt không có tác dụng, vậy thì tốt nhất là nên xây một căn nhà.
Tạp Liệt và Tân Đạt sau khi tới ăn một bữa, có chút muốn ngừng mà không được, kết quả hai người cùng La Y mỗi ngày đều chạy qua ăn ăn uống uống.
Sau khi qua được vài lần, Tạp Liệt và Tân Đạt cảm thấy chuyện tốt như vậy, sao có thể không rủ theo Phi Vũ được! Cho nên, cuối cùng Phi Vũ cũng cùng đi với bọn họ.
Mỗi lần ba người bọn họ tới đương nhiên là không đi tay không, da thú cứ thể mà nhanh chóng hao hụt, ba người rất nhanh đã không còn hàng