Mùa xuân mà mọi người tha thiết mong chờ rốt cục đã đến, vạn vật bắt đầu thức tỉnh, các loại động vật nhỏ xuất hiện trở lại, tâm tình mọi người trong doanh địa cũng tốt hơn rất nhiều.
Tại bộ lạc Phi Hổ, Barron cầm ống trúc trong tay, hỏi: "Bây giờ chúng ta nợ bộ lạc Thỏ thần rất nhiều da thú phải không?".
"Ba trăm tấm." Casey đáp.
Barron bất đắc dĩ: "Thật sự không ít a!".
Casey gật đầu: "Đúng vậy".
Mùa đông này bộ lạc Phi Hổ trao đổi với Lục Vinh không ít Diêm Thạch và đồ gốm, tích trữ từng ngày, giờ đã nợ đến ba trăm tấm da thú. Nếu như không có bộ lạc Thỏ thần hỗ trợ, e rằng không ít người trong bộ lạc Phi Hổ đã phải chết đói.
"Cũng may đầu xuân đến rồi, chúng ta đã có thể đi ra ngoài săn thú." Barron nói.
Casey trầm mặc: "Bộ lạc Đại Thạch đúng là nhân họa đắc phúc*." Mùa đông này bọn họ vất vả lắm mới có thể trải qua được, trong khi đó, người Đại Thạch sau khi quy phục tộc Thỏ thần liền không thiếu cơm ăn áo mặc, mỗi ngày trải qua đều rất thảnh thơi.
(Edt*: nhân hoạ đắc phúc - lúc gặp hoạ lại có điều may mắn)
Casey cau mày: "Phụ thân, hiện tại mùa đông cũng đã qua rồi, chúng ta tìm một thời điểm nào đó mang mẫu phụ trở về đi!".
Barron nghe vậy, trên mặt có nét chần chờ: "Mẫu phụ của con sẽ nguyện ý trở về sao?".
Casey gật đầu: "Đương nhiên, mẫu phụ hẳn là rất nhớ phụ thân.".
...............
Bên phía Lục Vinh.
"Mộc thúc thúc phải rời đi rồi sao?" Lục Vinh hỏi.
Mộc Y gật đầu: "Đúng vậy, ta ở đây cũng không giúp đỡ được gì, nếu trở về bộ lạc Phi Hổ hẳn còn có thể giúp đỡ được một ít.".
Một mùa đông này Mộc Y học tập được ở Thi Lâm Nguyên không ít thứ. Mộc Y dự định khi trở về bộ lạc sẽ nghĩ biện pháp đem một ít linh chi, nhân sâm lại đây.
Hiện tại bộ lạc Phi Hổ thiếu nợ Lục Vinh không ít, nếu đều dùng da thú để trả, sợ rằng họ sẽ thiếu da thú để dùng cho chính mình.
"Mẫu phụ nhớ phụ thân phải không?." Kyle hỏi.
Mộc Y cười cười, không nói gì.
Kyle nhìn Mộc Y, trịnh trọng nói: "Mẫu phụ
muốn trở về thì cứ trở về đi, nếu phụ thân đối xử với người không tốt, mẫu phụ lập tức nói cho con, con sẽ đến đón người.".
Mộc Y cười cười: "Được.".
Ngày xuân vừa tới, tộc Phi Hổ lại bắt đầu săn bắn, cách mấy ngày một lần, đều sẽ có người đem da thú và một ít thảo dược đến.
Thẩm Hiên nhìn da thú trong tay: "Da thú mà tộc Phi Hổ đưa đến chất lượng không tệ, không phải là làm qua loa lấy lệ.".
Lục Vinh cười cười: "Dù có hơi ngốc ngốc nhưng vẫn có chút ưu điểm." Có điều thế giới thú nhân lại cực kì mê tín! Mê tín đến mức muốn hại chết người luôn!.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Ngươi tính toán làm gì tiếp theo?".
Lục Vinh nghĩ nghĩ: "Vẫn là phải kiếm tiền, ta định nung một số đồ gốm.".
"Nha, ý đó không tồi." Thẩm Hiên nói.
Đồ gốm cũng là một đồng tiền mạnh tại thế giới thú nhân. Mua đồ gốm trên Hải Đào rất tiện nghi, vấn đề là Lục Vinh cũng không thể biến ra đồ gốm như thế được, nếu như mở lò nung, dù có mua về từ Hải Đào thì cũng coi như có một cái bình phong.
Lục Vinh đi tới nhà đá của Thi Lâm Nguyên: "Thảo dược được đưa tới rồi sao?".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thực người của bộ lạc Phi Hổ cũng không quá xấu." Thi Lâm Nguyên vốn đang lo lắng tộc Phi Hổ lật lọng, bọn họ nhiều người, dù có thật sự lật lọng thì mấy người Thi Lâm Nguyên cũng không làm gì được.
"Thảo dược bọn họ đưa tới có hữu dụng không?".
Thi Lâm Nguyên cười cười: "Phần lớn đều không có tác dụng gì, bất quá ta nhìn ra là tìm rất dụng tâm, tình cờ cũng có thể phát hiện một vài thứ đặc biệt quý giá.".
Lục Vinh cười cười: "Ngươi cứ chậm rãi nghiên cứu.".
..................
Lục Vinh sốt ruột tổ chức một hội nghị với đám người Phi Vũ, trao đổi về việc nung đồ gốm.
Đối với chuyện nung đồ gốm, Phi Vũ và Kyle đều cảm thấy kì diệu, nhưng hai người bọn họ lại vô cùng tin tưởng rằng Lục Vinh có thể làm được, trong nhận thức của Phi Vũ và Kyle, Lục Vinh là người rất thần kỳ, có thể làm được mọi việc, chỉ là nung đồ gốm mà thôi, căn bản không phải là vấn đề gì với hắn.
Đầu xuân đến, Phi Vũ, Tân Đạt, Tạp Liệt và Kyle thay phiên nhau dẫn đám người Đại Thạch đi săn thú, biết Lục Vinh muốn nung đồ gốm, Tạp Liệt cố ý đổi ca với Kyle để ở lại hỗ trợ.
Sau khi trải qua khảo sát, Lục Vinh chọn một hồ nước bùn để lấy đất, sau đó bắt đầu đắp nặn.
Bởi vì không đủ nhân lực, Lục Vinh dẫn theo Viên Kiệt và La Y đến đây hỗ trợ.
Viên Kiệt đối với việc đắp nặn đồ gốm cực kì nhẫn nại, hết sức chăm chú vào công việc, La Y thì chỉ hứng thú lúc đầu, sau đó liền có vẻ hơi nôn nóng, nhưng có Viên Kiệt làm gương, La Y đến cùng vẫn rất an phận.
Tạp Liệt lại bất đồng, vốn dĩ hắn cố ý đổi ca để đến đây nung gốm, chỉ là không dằn vặt được bao lâu liền mất đi hứng thú, mượn cớ săn thú không biết trốn đến nơi nào.
Trong đám thú nhân, hứng thú với việc chế tác đồ gốm nhất chính là Phi Vũ, đồ gốm của Phi Vũ làm cũng rất đẹp.
Lục Vinh phát hiện, Phi Vũ là thú nhân thông minh nhất, mặc dù hắn không thích nói chuyện, nhưng rõ ràng mọi chuyện hơn hẳn những người khác.
Nhóm đồ gốm đầu tiên mà đám Lục Vinh nung ra tổng cộng có mười cái, bất quá thành công chỉ có hai cái, tuy rằng chỉ được hai món đồ gốm, nhưng ít nhất cũng đã có tí thành tựu, làm cho lòng người vui mừng khôn xiết.