Chạng vạng, vòng bán kết sắp sửa bắt đầu, lượt thi đấu đầu tiên là Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn.
Hai người này đều là mỹ nhân hạng nhất, cùng nhau đứng trên đài, cho dù không tỉ thí cũng đã thu hút ánh mắt của mọi người.
"Thành chủ, nàng cũng tiến vào vòng bán kết."
Tiêu Sanh nhìn Băng Nhàn, Ôn Vãn Tịch nhìn theo tầm mắt của Tiêu Sanh, ánh mắt nàng trong thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
"Để mắt thật kỹ đến lão hồ ly họ Băng đó."
"Vâng."
Ôn Vãn Tịch nói xong liền thu hồi ánh mắt, trong đám đông các đệ tử vây xem, nàng nhanh chóng tìm được Tống Kỳ.
Tống Kỳ tuy mới 18, nhưng vóc người của cô cũng coi như cao gầy, thêm nữa tướng mạo cũng xinh xắn dễ nhìn, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô trong đám đông người.
Cùng với vẻ ngoài luôn hoạt bát vui vẻ, tựa như một vầng thái dương, rực rỡ soi bóng trên đỉnh Thiên Sơn.
Thùng—!
Tiếng chiêng vang lên, Băng Nhàn và Bạch Lạc Âm đồng thời xuất chiêu, kiếm pháp của hai mỹ nữ đều đi theo hướng nhẹ nhàng uyển chuyển.
Chỉ thấy chiêu thức của họ nhẹ như gió đêm, nhưng ẩn chứa rất nhiều sát ý, kiếm chiêu dày đặc được phá giải rất nhanh, khiến người sợ hãi thán phục.
Đây không phải lần đầu tiên Tống Kỳ nhìn thấy Băng Nhàn, lúc trước khi các đệ tử tụ tập ở cùng nhau đã thấy qua một lần, nhưng lúc đó vẫn luôn một mực vội vàng, cũng không có nhìn kỹ, bây giờ vừa thấy, mới phát giác người này quả thực rất đẹp.
Khuôn mặt hồng hào, dung mạo tuyệt thế, dáng người uyển chuyển thanh thoát, động tác như tiên nữ, quả thực là mỹ nhân hiếm có, nhưng Tống Kỳ lại cảm thấy nàng thiếu một chút so với Ôn Vãn Tịch.
Thiếu đi loại cảm giác thần bí nguy hiểm, là loại sức hút khiến Tống Kỳ mê mẩn.
Keng—!
Trường kiếm của hai người va vào nhau, sau khi một tiếng giòn tan vang lên, liền cùng nhau nhảy b ắn ra ngoài, kéo ra khoảng cách.
Thực lực của Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn tương đương nhau, sau khi đánh mấy chục hiệp, đã có chút mệt mỏi, nét ửng hồng trên khuôn mặt và hơi thở không ổn định đã bán đứng các nàng.
Tống Kỳ thầm nghĩ: Có vẻ như ai có thể kiên trì, sẽ thắng trận tỉ thí này.
Hiện tại không còn là cuộc chiến về kiếm pháp nữa, mà là cuộc chiến về lòng kiên trì.
Hai người lại triền miên đánh nhau, lúc này Bạch Lạc Âm sử dụng Khinh Chu Quá Vạn Sơn, đây là một chiêu cần rất nhiều thể lực, nhưng uy lực cũng cực kì to lớn, là một chiêu liều mạng quyết đánh đến cùng.
Băng Nhàn không ngờ rằng Bạch Lạc Âm nhân lúc còn tinh thần sẽ cố gắng hạ gục mình trong một lần, nàng ấy rất thưởng thức sự quyết đoán này, do đó càng tôn trọng đối thủ này hơn.
Hây!
Băng Nhàn khẽ quát một tiếng, sau khi liên tục lùi lại vài bước, đã khéo léo tước đi thanh trường kiếm của Bạch Lạc Âm.
Bạch Lạc Âm đã kiệt sức, bị đẩy ra như thế, trường kiếm bị đánh bay, vốn đã bị đánh bại, nhưng Băng Nhàn cũng kiệt sức theo, đôi chân mất đi sự ổn định, cả người nghiêng về phía trước.
Bạch Lạc Âm nhanh tay lẹ mắt vòng tay qua eo Băng Nhàn, dùng bản thân làm đệm thịt, để Băng Nhàn ngã trên người nàng.
Phản ứng cuối cùng của Băng Nhàn là chống khuỷu tay xuống đất, để cú ngã này không đến mức đè Bạch Lạc Âm bị thương.
Bạch Lạc Âm nhìn Băng Nhàn, đôi mắt lấp lánh ánh nước trong veo giản đơn, như thể có thể nhìn thấu tận cùng, mặc dù là con gái, Bạch Lạc Âm cũng không thể không bị Băng Nhàn thu hút.
Băng Nhàn cũng nhìn Bạch Lạc Âm, không ngờ đến người này lại vòng tay qua eo nàng ấy vào giây phút cuối cùng, không để nàng ấy ngã bị thương...
Tống Kỳ dưới đài: "..."
[ Hình như tao vừa nhìn thấy bong bóng màu hồng lơ lửng giữa hai người các nàng?]
[Cô đây là mắt hủ nhìn người.]
[Không đúng, tao có mắt hủ lúc nào?]
Tống Kỳ cảm thấy kỳ lạ, trước giờ cô chưa từng đu CP, tại sao lại trở thành mắt hủ nhìn người mà Hồ Đồ nói.
Hồ Đồ: [Hình như, hình như không phải.]
Tống Kỳ: [...]
Đám đông có mặt tại hiện trường trong nháy mắt im bặt, ai cũng không biết trận đấu này rốt cuộc là ai thắng ai thua, tựa hồ là hòa nhau?
Cổ họng của Bạch Lạc Âm nhẹ nhàng trượt xuống, cuối cùng đẩy nhẹ Băng Nhàn ra, Băng Nhàn lúc này mới định thần lại, đứng dậy khỏi người Bạch Lạc Âm.
"Là ta thua."
Đây là câu đầu tiên Bạch Lạc Âm nói sau khi đứng dậy, lập tức có rất nhiều tiếng xì xào bàn tán truyền đến từ dưới đài.
"Trường kiếm bị đánh bay trước, là ta thua."
Bạch Lạc Âm nhận thua, mặc dù Băng Nhàn cuối cùng cũng không đứng vững, nhưng nàng là người đầu tiên mất vũ khí là sự thật, trong một trận quyết đấu thực sự, nàng có lẽ đã mất mạng từ lâu.
Băng Nhàn nhìn theo Bạch Lạc Âm, nàng nhặt thanh kiếm Hắc Thủy của mình về, chậm rãi đi xuống đài, một tay còn lại che bụng, như thể bị thương.
Đệ tử của Phi Hoa tông cùng nhau tiến lên, bao vây Băng Nhàn, Băng Nhàn ứng phó với từng người một, nhưng ánh mắt của nàng ấy vẫn dừng trên người Bạch Lạc Âm.
"Ngươi không sao chứ?"
Tống Kỳ đỡ lấy nàng, cô có thể nhìn ra Bạch Lạc Âm đã kiệt sức, sợ nàng không kiên trì nổi sẽ lăn ra hôn mê bất tỉnh.
"Không sao."
Bạch Lạc Âm nói không sao, nhưng nàng vẫn để Tống Kỳ đỡ lấy mình, miễn cho nàng ngã lộn chổng vó, mất hết mặt mũi.
Cũng may sau khi điều chỉnh lại hơi thở, bước chân của Bạch Lạc Âm cuối cùng cũng ổn định hơn.
Nàng nhìn về hướng của Phi Hoa tông, trong lòng thở dài một hơi: "Chung quy là thua nửa chiêu."
Dụ Minh Thuận cũng đi tới, hắn đầu tiên là an ủi Bạch Lạc Âm, sau đó khen ngợi Bạch Lạc Âm làm rất tốt, cuối cùng là chỉ điểm mấy chiêu, làm rất tròn trách nhiệm của một sư trưởng.
Tống Kỳ làm người tàng hình, nếu không phải cô là em gái của Tống Thiên Tinh, Dụ Minh Thuận tuyệt đối sẽ không bao giờ liếc nhìn cô thêm một cái.
"Hãy chiếu cố tốt sư tỷ của ngươi."
Dụ Minh Thuận chỉ dặn dò Tống Kỳ một câu liền rời đi, hắn chuẩn bị đi xem trận tỉ thí giữa Tống Thiên Tinh và Tiêu Sanh.
Tống Kỳ liếc nhìn bóng lưng của Dụ Minh Thuận, mặc dù là bản thân cố ý tỏ ra khiêm tốn, nhưng bị coi thường rõ ràng như vậy, Tống Kỳ vẫn cảm thấy có chút tức giận.
"Vừa rồi, ngươi có nhìn thấy gì không?"
"Hả?"
"...Không có gì."
Bạch Lạc Âm ho khan hai tiếng, Tống Kỳ nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, mặc dù cô cảm thấy làm như vậy cũng vô dụng, nhưng tay của cô lại cứ tự nhiên giơ lên như vậy.
"Ngươi đang hỏi chiêu cuối cùng kia phải không, quyết tâm liều mạng một lần là tốt, nhưng cú đánh cuối cùng của Khinh Chu Quá Vạn Sơn không có tính phòng thủ, ta cảm thấy đây chính là nhược điểm của chiêu này."
Dựa vào kiến thức võ học của nguyên thân, Tống Kỳ tiếp tục trịnh trọng nói: "Nếu như một chiêu cuối cùng mà thanh kiếm được thu lại một chút, lại chuyển tiếp sang chiêu Kiếm Chiếu Minh Nguyệt, như vậy có thể bảo đảm cả công lẫn thủ."
Kiếm Chiếu Minh Nguyệt là một chiêu kiếm rất thông dụng, tính công kích không cao, chủ yếu dùng để phòng thủ, nhưng nếu