Tống Kỳ cuối cùng đã có thể kiểm soát được nội lực và lực của ám khí sau khi luyện tập cả một ngày, thậm chí tỷ lệ chính xác cũng được cải thiện rất nhiều.
Chỉ có điều, nghĩ đến việc phải làm Dụ Minh Thuận bẽ mặt trước công chúng thực sự...!có chút phấn khích là sao nhỉ?
Hồ Đồ: [Không hổ là cô nha!]
Tống Kỳ: [Lão Dụ Minh Thuận xem thường tao, lần này cũng nên trả thù một trận nho nhỏ.]
Hồ Đồ: [Cô xác định chỉ là trả thù một trận nho nhỏ?]
Tống Kỳ: [...Đúng vậy, không sai.]
Trong lúc Tống Kỳ đang nói chuyện với Hồ Đồ, Tống Thiên Tinh không nhịn được mở miệng: "Muội muội gặp phải chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Đến giờ ăn sáng, khóe miệng Tống Kỳ mãi vẫn không hạ xuống, nụ cười kia rất giống với nụ cười mờ ám trước khi làm chuyện xấu của cô, Tống Thiên Tinh luôn cảm thấy có chút bất an.
Cũng không biết con bé này lại muốn làm gì.
"À, không có gì không có gì, sáng nay nói đùa với Kiều Thiến các nàng, bây giờ nghĩ đến vẫn thấy buồn cười."
Xin lỗi các bạn cùng phòng, chỉ có thể mượn mọi người để lừa Tống Thiên Tinh một chút.
Tống Thiên Tinh cười khổ lắc đầu, cũng không tiếp tục gặng hỏi, hắn biết nếu như Tống Kỳ không muốn nói, vậy tuyệt đối không cạy được miệng của cô nổi.
Sau khi ăn sáng xong Tống Kỳ liền đi võ đài, hôm nay vẫn là Dụ Minh Thuận giảng chính, còn có Nhị trưởng lão cùng giảng bài.
Thần Kiếm môn có năm vị trưởng lão, võ công của bọn họ có hơi kém hơn Dụ Minh Thuận một bậc, nhưng cũng là những nhân vật không thể khinh thường.
Vị Nhị trưởng lão này nổi tiếng với Khoái Kiếm, lấy tốc độ phá chiêu thức, nhưng về phương diện phòng thủ thì hơi yếu một chút, thuộc trường phái đánh đấm liều mạng.
Dụ Minh Thuận đang giảng giải kiếm pháp Thủy Trung Liệu Nguyệt, đệ tử xung quanh thì thầm to nhỏ, có người thì thảo luận, có người thì phân tâm nói chuyện khác, xung quanh liên tục có tiếng ồn ào, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến giọng nói lớn của Dụ Minh Thuận.
Ngón tay Tống Kỳ kẹp hai cây ngân châm, mục tiêu chính là nút thắt lưng quần của Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão.
Dùng thủ pháp ra tay thông thường nhiều nhất cũng chỉ có thể để lại một lỗ nhỏ trên nút thắt, nhưng thủ pháp ám khí này của Ôn Vãn Tịch chất chứa nội lực rất khủng khiếp, chỉ cần đánh trúng, nút thắt sẽ bung ra ngay.
Nơi này là Thần Kiếm môn, Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão chắc chắn sẽ buông lỏng cảnh giác, cộng với sự che chắn của tiếng người xung quanh, Tống Kỳ tự tin có thể đánh rớt nút thắt lưng quần bọn họ.
Ngay lúc này!
Tống Kỳ búng tay một cái, hai cây ngân châm lặng lẽ bắ n ra, chuẩn xác mà đánh vào nút thắt lưng quần của Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão.
Trong lúc Dụ Minh Thuận vẫn đang giảng giải về kiếm pháp, quần của hắn "bịch" một tiếng rớt xuống, mà quần của Nhị trưởng lão cũng thế.
"Phì..."
Nhịn nào nhịn nào.
Toàn thể hiện trường nhất thời lặng ngắt như tờ, mà Tống Kỳ đương nhiên không quên nhiệm vụ của mình, lập tức nhìn vào chân của Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão, chân của Nhị trưởng lão rất sạch sẽ, nhưng lông chân hơi nhiều, trái lại Dụ Minh Thuận...
Kia là...!
Hình xăm Phi Ưng! Tống Kỳ ngay lập tức xác nhận, đó đích xác là một cái hình xăm Phi Ưng, thậm chí cô còn ghi nhớ lại những chi tiết nhỏ mà mình nhìn thấy được, thuận tiện cho Ôn Vãn Tịch xác nhận.
Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão lập tức kéo quần lên, xung quanh đã có không ít đệ tử đang cố nhịn cười, một số thậm chí còn không kiềm được mà cười phá lên.
Dụ Minh Thuận giận đỏ mặt, Nhị trưởng lão quét mắt một vòng, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi.
"Chưởng môn sư huynh, trong môn có quỷ."
Mặc dù Nhị trưởng lão rất muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống, nhưng điều khiến hắn lo lắng hơn cả chính là liệu có phải trong môn có nội ứng Ma giáo gì đó hay không.
Nếu như là nội ứng Ma giáo, đáng lẽ phải giết bọn hắn mới phải, vì sao lại...
Nhị trưởng lão thắt chặt quần của mình để ngăn nó tuột xuống lần nữa.
Dụ Minh Thuận cũng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết kẻ ra tay là người vây xem, cho nên lập tức đi tìm tòi trên mặt đất, quả nhiên tìm được hai cây ngân châm.
Chúng là hai cây ngân châm thông thường, có thể nhìn thấy ở khắp nơi, Dụ Minh Thuận không có cách nào tìm ra bất kì manh mối nào từ những cây ngân châm này.
Chỉ có điều, thủ pháp ám khí tinh xảo tuyệt diệu như vậy, e rằng tu luyện đã lâu, nhưng hắn nhất thời lại không thể nghĩ ra đó là ai.
Người của Thần Kiếm môn cũng không biết ngón nghề ám khí.
Tống Kỳ đã đạt được kết quả như mình mong muốn, nhưng cô không rời đi ngay lập tức, nếu rời đi vào thời điểm nhạy cảm này, e rằng Dụ Minh Thuận liếc mắt một cái sẽ phát hiện ra cô.
Sau đó Dụ Minh Thuận yêu cầu các đệ tử của mình tự luyện kiếm, hắn và Nhị trưởng lão nhanh chóng rời khỏi võ đài với chiếc quần trong tay.
Nhìn theo dáng vẻ chật vật của hai người kia, Tống Kỳ không kiềm được mà bật cười thành tiếng, thật là hả dạ quá đi mất!
Ngày mốt là phải gặp Ôn Vãn Tịch rồi, cô phải điều tra thêm các trưởng lão khác càng sớm càng tốt, xem xem còn có hình xăm Phi Ưng nào không mới được.
Có điều, phương thức ám khí này dùng một lần, mấy lão già kia đều sẽ phần nào có đề phòng, cô đành phải tìm cách khác.
Đêm đó, Tống Kỳ nằm trên giường, xung quanh cô là bản nhạc giao hưởng tiếng ngáy của bạn cùng phòng kiêm boss giấu mặt, nhưng điều này cũng không làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô chút nào.
Cô đang tự hỏi trong hoàn cảnh nào thì bọn họ nhất định phải c ởi quần xuống...
Có rồi!
Tống Kỳ vui vẻ mỉm cười, sau đó mới vừa lòng thỏa ý mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Tống Kỳ mới sớm tinh mơ đã chạy đến Thảo Dược đường, Đoạn Thanh Y thường xuyên túc trực ở Thảo Dược đường, Tống Kỳ vừa nhìn thấy hắn liền lập tức tiến lên chào hỏi.
"Đoạn sư huynh, chào buổi sáng!"
"Ừ."
Sau khi Đoạn Thanh Y đáp một tiếng thì hỏi: "Có phải là không khỏe trong người không?"
Nhưng nhìn sắc mặt Tống Kỳ hồng hào, tràn đầy năng lượng, cũng không có vẻ gì giống như là không khỏe trong người.
"Không phải, là có một số vấn đề muốn thỉnh giáo sư huynh."
"Ừm, ngươi nói đi."
Ngoài việc si mê kiếm pháp, Đoạn Thanh Y còn có trình độ nhất định ở phương diện y thuật, nhân lúc sáng sớm Thảo Dược đường không có ai, Tống Kỳ liền đến thỉnh giáo Đoạn Thanh Y.
"Làm thế nào để điều hòa dạ dày?"
Đoạn Thanh Y nghe xong, bèn chậm rãi nói cho Tống Kỳ những gì hắn biết, đây là lần đầu tiên Tống Kỳ nghe Đoạn Thanh Y nói nhiều như vậy.
"Điều hòa dạ dày có hai phương pháp, một là bắt đầu từ khía cạnh ăn uống, hai là bắt đầu từ khía cạnh dược lý, về phần dược lý, thảo dược tốt nhất để bồi bổ dạ dày chính là..."
Sau đó Đoạn Thanh Y nói về một số loại thảo dược mà Tống Kỳ chưa từng nghe nói đến, thảo dược ở đây dường như có điểm khác biệt so với nhận thức của cô.
"Cỏ Thanh Phong và hoa Phong Linh có thể sắc cùng nhau, trước tiên dùng lửa lớn để sắc..."
Đoạn Thanh Y nói một hồi, ngay lúc Tống Kỳ sắp sửa lơ đãng đến nơi, Đoạn Thanh Y rốt cuộc cũng nói xong, lúc này Tống Kỳ mới một mặt hiếu học mà