Phòng trên lầu ba đã được dọn dẹp xong, sau khi đầy tớ thông báo cho Ôn Vãn Tịch một tiếng, Tống Kỳ liền bị Ôn Vãn Tịch đuổi ra khỏi phòng, đến căn phòng đã chuẩn bị cho cô.
Phòng thứ hai đương nhiên phải nhỏ hơn phòng của Ôn Vãn Tịch rất nhiều, nhưng cái gì nên có thì đều có, quan trọng hơn đây là phòng đơn, đối với Tống Kỳ vẫn luôn ở cùng phòng với người khác mà nói thì đây đã là ban ơn.
Ngày mai là sẽ phải cùng Ôn Vãn Tịch đi Vũ thành, sau khi Tống Kỳ viết một bức thư cho Tống Thiên Tinh để tránh cho hắn lo lắng, liền đến lầu hai tìm Ninh Vân Mộng.
Lầu hai có khoảng 20 phòng, nhưng khi đứng ở đầu cầu thang thì cô lại lúng túng, bởi vì cô không biết phòng nào là phòng của Ninh Vân Mộng.
Nghe thấy một số âm thanh ám muội thỉnh thoảng phát ra từ những gian phòng kia, chân Tống Kỳ giống như mọc rễ, không cách nào di chuyển.
Tống Kỳ không muốn lại gần, cũng không muốn nghe, nhưng người luyện võ có thính lực rất tốt, bất kì âm thanh nào cũng không tránh khỏi việc lọt vào tai cô.
Tống Kỳ: [Đây là thứ tao có thể nghe mà không phải trả tiền sao!?]
Hồ Đồ: [Cô còn muốn trả tiền để nghe?]
Tống Kỳ: [...]
May mắn thay đúng lúc tú bà đang bưng rượu lên lầu, bà ta không ngờ lại gặp phải Tống Kỳ, rõ ràng vừa rồi đâu có nhìn thấy người này vào cửa đâu nhỉ.
Chỉ có điều, tú bà đã từng nhìn thấy nhiều cảnh tượng lạ đời trước đây, bà ta lập tức tươi cười tiến lên nghênh đón: "Vị đại nhân này, có cần tiểu nhân giúp đỡ không?"
Nhìn thấy Tống Kỳ do dự đứng ở đầu cầu thang lầu hai, tú bà liền biết cô đang phiền não chuyện gì đó.
"Phòng của Ninh cô nương ở đâu thế?"
"Ngài muốn tìm Ninh cô nương?"
Bây giờ tú bà cũng có chút lúng túng, Ninh Vân Mộng là hoa khôi của lầu Vân Mộng, người muốn gặp nàng thì có vô số, nhưng người có thể gặp được Ninh Vân Mộng thì rất ít.
Tống Kỳ là khách của Ôn Vãn Tịch, thân phận của cô chắc chắn không tầm thường, tú bà suy đi nghĩ lại, cuối cùng liền dẫn Tống Kỳ đi qua hai dãy hành lang, đến một dãy hành lang yên tĩnh hơn, đi đến cuối.
"Để tiểu nhân thông báo một tiếng."
Tú bà cũng không dám tùy tiện để người ngoài quấy rầy Ninh Vân Mộng, phải biết rằng tính khí người này cũng không tốt, không thể mạo phạm nàng.
Sau khi hỏi tục danh của Tống Kỳ, tú bà liền gõ nhẹ một cái vào cửa, nhẹ giọng nói: "Ninh cô nương có ở đó không?"
Không lâu sau đó, một giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong gian phòng: "Có chuyện gì?"
"Tống Kỳ, Tống cô nương có chuyện muốn tìm ngài."
Nghe thấy là Tống Kỳ, ngữ khí của người kia dường như có phần cao lên, tú bà nghe ra được, Tống Kỳ lại càng nghe ra được: "Cho nàng vào đi."
Tú bà tránh sang một bên, để Tống Kỳ vào.
"Ninh cô nương, ta vào đây."
Nói xong, Tống Kỳ liền đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là một mảng màu đỏ.
Ninh Vân Mộng có vẻ rất thích màu đỏ, thảm trải sàn màu đỏ, lụa đỏ treo trên xà nhà rủ xuống như thác nước, tạo ra một cảm giác lâng lâng phiêu phiêu cho căn phòng, không giống trần gian.
Trong phòng đốt hương, mùi cũng không nồng, là mùi hoa lê thoang thoảng, rất giống với mùi trên người Ninh Vân Mộng.
Tống Kỳ vén tấm lụa đỏ sang một bên, đi đến sau bức bình phong, lập tức nhìn thấy Ninh Vân Mộng đang ngồi sau bức bình phong, mặc một bộ đồ lụa mỏng màu đỏ, cầm chén rượu trên tay và ngửa đầu uống, chân phải co lên đặt ở trên ghế, để lộ đôi chân vừa trắng nõn vừa thon dài miên man.
Quyến rũ, quyến rũ quá.
"Lần sau ta lại đến."
Phản ứng đầu tiên của Tống Kỳ chính là bỏ chạy, cô không thể chịu nổi loại yêu tinh này, gợi cảm và quyến rũ, lại còn xinh đẹp, thậm chí Tống Kỳ còn hiểu lầm người này đang cố quyến rũ mình.
Hồ Đồ: [Biết đâu nàng đúng là đang cố quyến rũ cô thì sao?]
Tống Kỳ: [Quyến rũ ông nội mày.]
Hồ Đồ: [...Ông nội tôi có lẽ sẽ muốn còn không được.]
Tống Kỳ: [...]
"Đứng lại."
Ninh Vân Mộng đặt chân phải xuống đất, để chén rượu xuống, đứng dậy, đi đến sau lưng Tống Kỳ: "Ngươi sợ ta?"
Giọng nói của Ninh Vân Mộng lúc xa lúc gần, rõ ràng người này đang đứng sau lưng cô, nhưng giọng nói ấy có lúc lọt vào tai mình, có lúc thì lướt qua da thịt mình, khó mà đoán trước được.
"Không sợ không sợ."
Tống Kỳ tránh xa Ninh Vân Mộng vài bước, sau đó xoay người lại nhìn Ninh Vân Mộng, phơi lưng mình trước mặt yêu tinh, như vậy quá nguy hiểm.
Hơi thở của Ninh Vân Mộng vững vàng, bước chân nhẹ nhàng, cho dù nàng muốn che giấu cũng không che giấu được, Tống Kỳ biết nàng biết võ công.
Mặc dù Ninh Vân Mộng không nguy hiểm như Ôn Vãn Tịch, nhưng suy cho cùng thì cũng là biết võ công, Tống Kỳ không dám lơ là chủ quan.
"Chỉ là muốn nhờ Ninh cô nương một việc."
Dù sao Ninh Vân Mộng đã được đưa đến cửa, suy nghĩ muốn rời đi lúc đầu của Tống Kỳ liền bị xua tan.
Cô móc ra một lá thư từ trong ngực: "Ngày mai ta sẽ cùng Ôn thành chủ đi Vũ thành, không biết ngày trở về, nếu ca ca Tống Thiên Tinh của ta đến tìm ta, hy vọng Ninh cô nương sẽ giúp ta chuyển thư cho hắn."
Ninh Vân Mộng rũ mắt nhìn lá thư kia, hàng lông mi dài ấy giống như một đôi cánh, nhắm rồi lại mở, tựa cánh bướm vờn bay.
"Ta giúp ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì?"
Tống Kỳ: "..."
Chẳng qua chỉ là chuyển giúp một lá thư, ngươi đến mức này luôn hả? Có phải phụ nữ cổ đại ai cũng giỏi kinh doanh như thế này không?
Tống Kỳ vốn muốn nhờ tú bà chuyển giúp, nhưng tú bà tiếp xúc với quá nhiều người trong một ngày, cô sợ bà ta sẽ làm mất bức thư, còn sẽ làm lộ nội dung bức thư ra ngoài.
Lầu xanh tai vách mạch dừng, Tống Kỳ không dám mạo hiểm như vậy, cho nên đành phải đến tìm Ninh Vân Mộng.
Tống Kỳ biết thân phận của Ninh Vân Mộng không đơn giản, mặc dù trong sách chưa từng trình bày rõ ràng, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, Tống Kỳ biết Ninh Vân Mộng không đơn giản chỉ là một hoa khôi như vậy.
Ít nhất nàng cùng một phe với Ôn Vãn Tịch, tìm nàng lo liệu chuyện này, Tống Kỳ sẽ yên tâm hơn một chút.
"Ta không có tiền cũng không có nhan sắc, không có phẩm hạnh cũng không có tài cán gì, không thể cho ngươi bất kì cái gì cả."
Chẳng qua là chuyển một lá thư, Tống Kỳ cũng sẽ không vì thế mà hy sinh quá nhiều cho nó, vả lại hệ thống không giao nhiệm vụ, Tống Kỳ đương nhiên không làm, chỉ nghĩ đến đâu thì đến.
"Ồ? Có thể vì Ôn Vãn Tịch mà đánh đổi mạng sống của mình, nhưng lại không muốn đánh đổi bất kì cái gì vì ta."
Ninh Vân Mộng từng bước tiến lại gần, Tống Kỳ bị ép lùi lại từng bước, nhận ra lưng mình đang dựa vào trên cây cột, lúc này mới dừng lại.
Ai dè người kia lại nghiêng người tới phía trước, cơ thể dán sát vào người Tống Kỳ, Tống Kỳ ngay lập tức được hương hoa lê bao quanh.
Hồ Đồ: [Sao tôi bị chặn rồi?]
Tống Kỳ: [...Cứu mạng!!]
Hồ Đồ: [A lô a lô a lô, có ai ở đây không?]
Tống Kỳ: [...]
Đến bây giờ Tống Kỳ mới