Nguyên Khê nhìn mấy mầm lúa non nớt nõn nà trước mặt, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Thứ nước biển bị Liên bang cho là vô dụng này thực sự có thể dùng để trồng cây, hơn nữa tốc độ sinh trưởng còn nhanh hơn đất đai bình thường rất nhiều, điều này đối với Liên bang coi trọng tài nguyên mà nói, tuyệt đối có giá trị không hề nhỏ.
Phải biết là Sao Lam có kích thước gấp năm lần Trái đất, mà diện tích bao phủ của đại dương trên hành tinh này lại chiếm trên 80%, nếu có thể dùng để trồng trọt trên diện rộng thì đúng là một kho tài nguyên quá sức tưởng tượng.
Nguyên Khê mới hơi thả rông suy nghĩ một chút mà đã bị cảnh trong tưởng tượng của mình làm chấn động, chuyện này...!Chuyện này có thể đổi được bao nhiêu điểm tín dụng Liên bang chứ! Đây mới đúng là phát tài này!
Bình tĩnh lại đã, Nguyên Khê hít sâu một hơi để cho trái tim đang nhảy nhót bình bịch bình tĩnh lại, trước hết không cần tính xa như vậy, đầu tiên cậu phải xác định nước biển này biến đổi như thế nào, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Không cần kiểm tra Nguyên Khê cũng biết đống nước biển màu xanh sẫm kia chắc chắn là không dùng để trồng cây được, nếu không Liên bang không thể nào bỏ qua được.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho nước biển biến thành màu xanh nhạt? Nguyên Khê nhắm mắt nghĩ lại chuyện xảy ra lúc đó.
Khi đó là thời điểm cuối cùng để thuật thu thập của cậu thăng cấp, chẳng lẽ là do thăng cấp? Không, không, có lẽ không phải, nếu nguyên nhân là do thăng cấp thì hệ thống sẽ thông báo, vậy là lý do khác.
Nguyên Khê tua lại cảnh tượng lúc đó từng chút một...Ngay sau đó, cậu chợt mở mắt ra.
Cậu nhanh chóng mở bọc hàng ra, tìm đến ô có chứa bạch tinh thạch nhìn, quả nhiên, 9999 viên bạch tinh thạch lúc đầu đã biến thành 9998 viên, thiếu đúng một viên!
Có vẻ là cậu đã chó ngáp phải ruồi mà dung hợp hai thứ với nhau, sau đó nước biển bị biến đổi và thành ra như bây giờ.
Để chứng minh cho suy đoán của mình, Nguyên Khê lấy một viên bạch tinh thạch và một miếng nước biển khác ra, cậu đặt nước biển màu xanh sẫm lên trên bàn, sau đó đặt bạch tinh thạch lên trên nước biển...
Nguyên Khê chớp mắt, chuyện gì vậy nè...!không có phản ứng gì cả!
Bạch tinh thạch nằm lặng lẽ trên miếng nước biển thạch, hai thứ không hòa vào nhau, thạch màu xanh nhạt cũng không xuất hiện, chẳng lẽ cậu suy đoán sai? Không thể nào, rõ ràng thiếu một viên bạch tinh thạch, không thể có chuyện cậu nhớ nhầm số lượng bạch tinh thạch được.
Vậy rốt cuộc là sai ở đâu?
Nguyên Khê cau mày thí nghiệm nửa ngày trời, ví dụ như nhét bạch tinh thạch vào trong nước biển, đặt nước biển lên trên bạch tinh thạch, thậm chí cậu còn đập vỡ bạch tinh thạch rồi trộn cùng nước biển...
Chỉ tiếc là không có bất cứ phản ứng gì, hai thứ này mãi vẫn không chịu kết hợp...
Nguyên Khê suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng, cậu quyết định tái hiện lại y nguyên động tác lúc ban đầu, đúng vậy, tất cả đều thực hiện trong bọc hàng, thả nước biển vào ngăn có chứa bạch tinh thạch.
Trước hết cậu lấy một miếng nước biển ra, sau đó tạo một ô trống trong bọc rồi bỏ miếng nước biển vào ô bạch tinh thạch.
Một giây sau, thiếu mất một viên bạch tinh thạch, mà trong ô còn trống có một miếng nước biển màu xanh nhạt.
Trong lòng Nguyên Khê mừng rỡ, hóa ra là vậy!
Để tạo thành nước biển màu xanh nhạt cần có ba điều kiện, đầu tiên là nước biển, thứ hai là bạch tinh thạch, và cuối cùng là tiến hành hợp nhất trong bọc hàng!
Nguyên Khê cực kỳ hào hứng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi cậu đã tạo được 300 miếng nước biển màu xanh nhạt, cả đống này cậu mà dùng để trồng chút rau củ cũng đủ ăn rồi.
Nhưng mà...! Nguyên Khê lại nhăn trán, loại nước biển màu xanh nhạt này nếu chỉ tạo ra được trong bọc hàng của cậu thì hơi bị hạn chế quá, nếu muốn phổ biến rộng rãi thì quá khó.
Chẳng lẽ chỉ có thể tiến hành trong bọc hàng thôi sao? Nguyên Khê ngẫm nghĩ đặc điểm của bọc hàng, có thể chứa đồ, điểm này chắc không có liên quan gì, thời gian bất động, điểm này...! chắc cũng không có tác dụng gì nhiều, bạch tinh thạch vừa hái cũng không dung hợp với nước biển được.
Tiếp nữa là...!trong đầu Nguyên Khê lóe lên một ý, đó là ngăn cách với không khí!
Trong bọc hàng không có bất cứ tạp chất gì xâm nhập, là không gian hoàn toàn sạch sẽ, cho nên đây là điều kiện sao?
Nếu thật đúng là như vậy thì cũng dễ làm, thời này muốn đạt được điều kiện này cực kỳ dễ, Nguyên Khê không chờ được, lái xe đi thẳng đến thành phố mua một bình chứa chân không.
Cậu làm đầy đủ theo các bước như trong bọc, trước tiên bỏ bạch tinh thạch vào, sau đó bỏ nước biển vào, cậu nhìn xuyên qua ô kính trong suốt của bình chứa, thấy rõ được quá trình dung hợp.
Đúng là vậy rồi!
Cậu nâng nước biển xanh nhạt trong tay, Nguyên Khê cảm thấy thỏa mãn lạ thường, quào, không ngờ mình cũng có tố chất làm nhà khoa học cơ đấy [Không hề].
Trông thì quá trình hợp thành của nước biển màu xanh nhạt này rất đơn giản, ba điều kiện cần có cũng khó, hơn nữa chúng cũng không khan hiếm, nhưng tại sao Viện Nông nghiệp và Sinh thái Liên bang lại vẫn không phát hiện ra được chứ?
Nhưng thực ra lại rất khó khăn, số lượng vật chất trên thế gian này không chỉ là hàng chục hàng trăm nghìn mà có thể là hàng nghìn tỉ, số lượng khổng lồ như vậy, muốn chọn ra hai loại vật chất có thể kết hợp với nhau hoàn toàn là chuyện viển vông.
Hơn nữa hai vật chất ấy còn phải để trong môi trường chân không mới có thể sinh ra phản ứng, thêm điều kiện như vậy lại khiến cho xác suất trùng hợp càng thấp hơn rất rất nhiều.
Nếu Nguyên Khê không có bọc hàng, nếu không bỏ bạch tinh thạch vào trong bọc, tiếp nữa là nếu Nguyên Khê không có ý định khoét một mảng nước biển lớn để làm giường nằm, thì vùng tài nguyên lớn như vậy, chỉ sợ đến mạt kiếp cũng không ai phát hiện ra.
Cuộc đời đôi khi là như vậy, chuyện nhìn tưởng chừng vô cùng đơn giản lại có khởi đầu rất khó khăn.
Chỉ cần có bắt đầu mới có thể yên ổn tiến tới.
Nguyên Khê đã bình tĩnh lại, trong đầu cậu có cực kỳ nhiều suy nghĩ nhưng lại rất hỗn loạn.
Cậu nhìn đồng hồ, sắp đến bữa tối, cậu nghĩ một chút, trước tiên dẹp chuyện này sang một bên.
Cậu đến phòng bếp,