Nghe đến đây, Nguyên Khê chửi thầm một tiếng, chắc sẽ không xui xẻo như vậy chứ, vừa nghĩ cái gì thì cái đó đến!
Cậu yên lặng di chuyển đến chỗ khác, từ góc này, cậu có thể thấy hình ảnh liên lạc của bọn họ.
Đó là một hình chiếu 3D, hai tên cặn bã kia đứng trước mặt, trên màn hình đang lơ lửng xuất hiện ở đối diện là một người đàn ông mặc bộ quân phục màu trắng bạc.
Phong cách của quân phục đơn giản mà lại uy nghiêm, phác hoạ đường nét cơ thể rất tốt, tóc hắn ta mang màu vàng kim thuần khiết, làn da trắng nõn như thể không có chút máu.
Ngũ quan* tuấn tú nhưng cặp mắt xanh màu ngọc bích* lại giống như loài rắn, qua lớp màn hình cũng có thể cảm giác được sự xấu xa và nguy hiểm trong đó.
*Ngũ quan: Gồm mắt, lông mày, tai, mũi, miệng.
*Xanh ngọc bích:
Nhìn thấy một người như vậy, trong lòng Nguyên Khê không khỏi hồi hộp, đây hẳn là vị sĩ quan liên bang tên Phong Vân kia, nhưng nhìn như vậy, cậu cảm thấy đây chắc chắn không phải người tốt.
So với Ba Tử đang cáu tiết, tên còn lại trông có vẻ tỉnh táo hơn một chút, tuy nhiên cặp mắt tối đen kia cũng hơi nhấp nháy, rõ ràng là gã không ngờ Phong Vân có thể tàn nhẫn như vậy.
Gã miễn cưỡng trấn tĩnh giọng nói của mình: "Đại tá Phong Vân, yêu cầu của bọn tôi rất đơn giản.
Chỉ cần mở cảng, sau khi bọn tôi rời đi sẽ thả hơn năm mươi người này ngay lập tức.
Khoé miệng Phong Vân trên màn hình hơi nhếch, nở nụ cười ác độc trắng trợn: "Tao nói rồi, nộp những thứ bọn mày lấy ra, bọn tao sẽ suy xét đến việc giữ lại tính mạng của bọn mày."
Tên đầu gấu có giọng nói the thé kia cũng nổi giận: "Mày thật sự không coi tính mạng của một tàu 54 công dân liên bang này ra gì à? Hay mày cho là bọn tao không dám giết bọn chúng?"
Nói xong gã nguy hiểm híp mắt lại, nhưng mặt Phong Vân trên màn hình đối diện lại không dao động chút nào, hắn ta lắc lắc ngón tay nói: "Sự kiên nhẫn của tao có hạn, không có nhiều thời gian cho bọn mày."
Hắn ta như vậy thực sự không thèm để ý chút nào, tên kia không cam lòng chất vất: "Nếu hơn năm mươi người này chết hết, mày còn giữ được cái ghế của mày sao? Nếu bọn tao phát hình ảnh của mày ra ngoài, mày cho là mày sẽ có kết quả gì?"
Người đàn ông tuấn mỹ trên màn hình híp mắt, bật cười khiến người khác sởn cả tóc gáy: "Mày nghĩ là tao sẽ cho mày có cơ hội này sao?"
Hắn ta vừa nói xong, mặt tên đầu gấu liền biến sắc, gã cúi đầu kiểm tra một chút, sắc mặt càng khó coi hơn.
Phong Vân lại nói: "Được rồi, không muốn giao cho tao cũng được, vậy bọn mày xuống địa ngục cùng chúng luôn đi."
Hắn vừa nói xong, Ba Tử liền nông nóng, gã lớn tiếng nói: "Mày không thể, mày không dám, nếu chuyện như vậy xảy ra trong khu vực mày quản lí, mày chắc chắn không nuốt trôi vụ này được."
Tên Phong Vân kia vẫn không bị thuyết phục, cuối cùng hắn để lại cho chúng một nụ cười thật tươi rồi cưỡng chế cắt đứt cuộc trò chuyện với bọn chúng.
Nguyên Khê rình xem toàn bộ quá trình, trong lòng vừa chửi tên sĩ quan cặn bã này, vừa chửi hai gã đầu gấu chết tiệt kia.
Ba tên cặn bã sao không chết chung luôn đi, lại còn sống để gây hoạ cho dân thường!
Cứu viện đã không còn, không biết hai tên độc ác sẽ có tính toán gì.
Mà lúc này phi thuyền rung lắc dữ dội, một loạt tiếng còi báo động bén nhọn vang lên từng hồi, tên cặn bã Phong Vân kia thế mà đã bắt đầu tấn công rồi!
Hai tên đầu gấu kia cũng hoảng sợ, bọn chúng nhanh chóng di chuyển đến phòng điều khiển chính của phi thuyền và lớn tiếng ra lệnh: "Cất cánh, cất cánh nhanh lên cho tao!"
Trong hoàn cảnh như vậy, việc cưỡng ép cất cánh không khác nào đâm đầu vài chỗ chết, nhưng bị người dùng vũ khí uy hiếp, tổ điều khiển chỉ có thể kích hoạt hệ thống động lực của phi thuyền.
Hai tên đầu gấu đột nhiên chạy về bên phải phi thuyền, Nguyên Khê cũng chạy theo với một suy đoán, chỗ đó hình như là phòng năng lượng của phi thuyền, chỉ nhìn thấy tên đầu gấu gọi là Ba Tử kia lấy ra một cái ống lớn tầm một cái đũa trên xe bay mà Nguyên Khê từng để ý thấy.
Lúc đó chính là thứ này giúp họ đi vào trong phi thuyền trong chớp mắt, chẳng lẽ bọn chúng có chiêu khác?
Tên Ba Tử kia hình như muốn đẩy ống năng lượng vào trong máng giống lần trước, nhưng tên còn lại ngăn gã lại: "Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí năng lượng nữa, hơn năm mươi người này đã không thể dùng để đe doạ liên bang được nữa, bây giờ chúng đã vô dụng rồi, chúng ta xử lý chúng trước đã."
Vừa dứt lời, cả hai đã quay lại, Nguyên Khê kinh hãi trong lòng, biết đã không thể đợi thêm nữa, không thể để chúng tiếp tục giết người.
Cậu tìm món vũ khí trông như một chiếc điều khiển từ xa mình vẫn giấu kỹ trước ngực, đây là vũ khí đội phó Lý làm rơi sau khi chết.
Cậu tự thêm can đảm cho mình rồi đuổi theo.
Mặc dù hai tên đầu gấu này có vũ khí trên người, hơn nữa còn cao cấp hơn của cậu.
Nhưng qua khoảng thời gian cậu quan sát, Nguyên Khê phát hiện thể lực của chúng cũng thường thôi, toàn bộ đều dựa vào sự hỗ trợ của vũ khí, nếu có thể chớp lấy cơ hội, Nguyên Khê chắc chắn rằng mình có thể hạ gục chúng.
Nguyên Khê hít sâu một hơi, cậu từ nhỏ vốn không cha không mẹ, chịu đựng mọi khó khăn vất vả lớn lên.
Cái khác không nói, vì không để bị bắt nạt nơi đầu đường xó chợ mà cậu đã luyện tập quyền cước, bản lĩnh khác không dám nói chứ tốc độ chạy phải nói là nhanh như gió.
Cậu chạy thật nhanh, kiên quyết chạy đến khoang hành khách trước hai tên đầu gấu, khách trong khoang hành khách phi thuyền đã sớm trở nên hỗn loạn sau khi hai tên đầu gấu bỗng nhiên rời khỏi.
Bọn họ muốn chạy nhưng hiện tại phi thuyền đã ở trên không trung, căn bản là không có lối thoát.
Hơn nữa do không có trật tự nên đều cả đám đều rối hết cả lên.
Tạm thời Nguyên Khê không có thời gian đi trấn an bọn họ, cậu nhanh chóng phục kích ở nơi bọn đầu gấu kia sẽ xuất hiện.
Nguyên Khê bình tĩnh quan sát, nhất định phải một phát trúng luôn, trước hết chỉ có thể đánh bất ngờ giết chết một tên, cậu mới có thể chắn chắn đánh lại được tên còn lại.
Nguyên Khê nín thở, bỏ ngoài tai những tiếng la hét chói tai, tiếng chửi rủa và những tiếng khóc ồn ào xung quanh, đem tất cả tinh thần khoá trên người hai tên đầu gấu.
Cậu chưa từng dùng thứ vũ khí này, cũng không biết tầm bắn, nhưng dưới tình huống hiện tại cậu chỉ có