Đây không phải lần đầu tiên Nguyên Khê lên trang web mua sắm tinh tế, nhưng dù có lên bao nhiêu lần thì cảm giác này cũng không tệ chút nào.
Dù sao đi nữa, những con người tương lai này thật sự đang ở trên đỉnh cao nghiên cứu phát triển công nghệ internet, cho dù cách cả thiên hà vẫn có thể kết nối nhanh chóng thuận lợi như vậy, cơ bản là sẽ không có chuyện mất kết nối.
Internet thời nay đã thoát khỏi kỷ nguyên của bàn phím máy tính, mọi mặt đều bước vào kỷ nguyên của thông tin ảo, chỉ cần một cái mũ bảo hiểm là có thể cho phép trẻ em nhỏ tuổi hoặc cụ già lớn tuổi truy cập internet.
Không có bất kỳ rào cản nào, chỉ cần mua được mũ bảo hiểm là mọi việc đều trở nên dễ dàng.
Nguyên Khê đội mũ bảo hiểm lên kết nối internet, cậu lựa chọn che giấu danh tính của mình.
Vì vậy tất cả thông tin của cậu đều thành ẩn danh, nhân vật cũng biến thành một bóng đen.
Vì bán đồ nên không cần thao tác gì nhiều, Nguyên Khê chỉ cần tải hình ảnh của tờ tiền một trăm tệ lên, sau đó chờ người liên hệ với cậu là được.
Về việc này Nguyên Khê vẫn còn một chút lo lắng, cậu không ngu đến mức trực tiếp tiêu thụ tiền cổ.
Trước đó cậu đã tìm hiểu cặn kẽ tất cả tài liệu liên quan đến tiền cổ trên trang web mua sắm, biết rằng đây là một vật cực kỳ hiếm hoi.
Trên mạng tinh tế có rất nhiều cổ vật nhưng đồ bằng giấy thì vô cùng ít, nguyên nhân lớn nhất chính là vấn đề bảo quản.
Nhiều năm tháng trôi qua như vậy, những đồ làm từ sứ, ngọc, nilon thậm chí là chế phẩm kim loại đều có thể bảo tồn được.
Nhưng đồ làm bằng giấy lại không chịu được sự mài mòn qua nhiều năm tháng như vậy, đồ có thể bảo quản được cũng trở nên mục nát hết cỡ, đã gần như biến thành bột rồi.
Tiền cổ được bảo quản nguyên vẹn vượt thời không như của Nguyên Khê chắc chắn là kỳ tích, giá trị cũng không đong đếm được.
Nhưng như vậy...!cũng có vấn đề.
Mặc dù Nguyên Khê rất chắc chắn rằng mấy tờ một trăm tệ này đều là tiền thật, thật trăm phần trăm, nhưng sao chúng có thể nguyên vẹn và không chịu bất kỳ sự mài mòn nào? Làm sao để có thể giải thích được chuyện này? Huống chi cơ sở lớn nhất để giám định cổ vật chính là vết tích của năm tháng.
Thời gian trôi qua trên những thứ thứ này là không thể giấu diếm, nhất là công nghệ bây giờ còn tiên tiến như vậy.
Vì Nguyên Ngọc Thành và ltv không rõ lắm với mấy việc này nên họ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Nguyên Khê vì thân phận người cổ đại của mình mà rất để ý đến mấy thứ này.
Cậu cũng không muốn rước lấy phiền toái cho mình, nhưng cậu cần số tiền này.
Cho nên cuối cùng cậu lựa chọn một con đường khác, có thể trong mắt người khác thì nó khá là lỗ, nhưng với cậu mà nói chỉ cần vậy là đủ.
Cậu lấy ra ba tờ một trăm tệ, đăng tiêu đề mô phỏng trình độ cao.
Đúng vậy, đây là đồ giả, hàng nhái, là bản phục chế có một không hai của tiền cổ!
Đó chính là kế hoạch của Nguyên Khê, như vậy là có thể giải thích tại sao không có vết tích của năm tháng, thứ hai là cũng có thể giảm thiểu mọi rắc rối.
Tuy rằng giá cả sẽ giảm xuống nhiều, nhưng giá trị của hàng phục chế tinh vi như vậy cũng đủ để cậu mua được trang trại rồi.
Bốn triệu điểm tín dụng đối với cậu là một số tiền lớn, nhưng đối với những người giàu có trong liên bang mà nói, đó chẳng là gì hết...
Nghĩ vậy, động tác trên tay Nguyên Khê cũng không dừng lại, nhanh chóng điền đầy đủ thông tin cần thiết, giá mỗi tờ tiền là một triệu rưỡi điểm tín dụng, tổng cộng ba tờ là bốn triệu rưỡi điểm tín dụng.
Ngoài ra, cậu còn cố ý ghi chú, phí vận chuyển đối phương sẽ chịu.
Sau khi làm xong những việc này, Nguyên Khê liền chuẩn bị đăng xuất, mức độ kết nối thông tin thời này rất cao, khi có ai mua, máy truyền tin của cậu sẽ có thông báo.
Ngay khi Nguyên Khê chuẩn bị ngắt kết nối, cậu nghe thấy một âm thanh nhắc nhở bên tai: "Ba tờ tiền giả cổ được phục chế tinh xảo mà ngài bán đã được khách hàng Tân Tiểu La mua.
Sau khi xác nhận việc giao hàng, điểm tín dụng sẽ được chuyển vào tài khoản của ngài."
Mới đó mà đã bán được rồi! Nguyên Khê rất chi là kinh ngạc, cậu biết tiền cổ rất hiếm, mà giá cậu đặt cũng thấp, nhưng không đến nỗi nhanh vậy chứ?
Nguyên Khê sâu sắc cảm nhận được có lẽ mình bán rẻ rồi, nhưng trong lòng cậu cũng rõ ràng như vậy thực ra là tốt nhất.
Bán được nhanh như vậy sẽ không thu hút nhiều sự chú ý, bớt đi nhiều rắc rối, cậu cũng có thể nhận được tiền sớm hơn.
Nguyên Khê nhìn vị khách hàng tên là Tân Tiểu La kia, thở dài: "Hời cho thằng nhóc này."
Bắc Kinh, hành tinh đất đá* cấp M của tân thái dương hệ.
*Hành tinh đất đá: (hay còn gọi là hành tinh kiểu Trái Đất) là các hành tinh có cấu trúc và các tính chất giống các hành tinh vòng trong của Hệ Mặt Trời (như sao Kim, sao Hỏa, Trái Đất).
Tân Tiểu La đang cầm trên tay ba tờ tiền cổ vừa được giao đến, hai mắt như sắp bắn ra ngôi sao đến nơi, emma, tiểu gia ta đúng là trúng vận cứt chó*, bốn triệu rưỡi điểm tín dụng đã đào được bảo bối thế này.
Tuy chỉ là làm nhái trình độ cao, nhưng đây cũng là một món hời lớn rồi!
*Vận cứt chó: chỉ sự may mắn bất ngờ.
Ở các vùng nông thôn xưa của Trung Quốc có rất ít phân bón hóa học, và hầu hết chúng được làm từ phân sau khi ủ.
Nhưng phân người thường không đủ nên người ta mới đi nhặt phân chó.
Hồi đó phân vẫn bán được tiền, người nhặt được nhiều phân có thể bán được nhiều tiền hơn.
Vì vậy nên người đó được coi là gặp may.
Hehehe, nếu giao cái này cho lão đại, không biết liệu mình có thể có hy vọng được điều khiển chiếc tàu khu trục* cấp tân tinh đẹp đẽ vô song kia không? Emma emma, đúng là miếng bánh đã rơi từ trên trời xuống còn rơi vào tận mồm.
*Tàu khu trục (hay còn gọi là khu trục hạm): là một tàu chiến chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải hoặc một chiến đoàn, và bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ, thoạt tiên là những tàu phóng lôi, và sau này là tàu ngầm và máy bay.
Khu (驅) và trục (逐) là các chữ Hán-Việt đều có nghĩa là "đuổi đi".
Cậu ta nhìn đồng hồ, giờ này hẳn là lão đại rảnh, liền vội vàng lái phi hành khí chạy thẳng tới.
Khi ở giữa tòa nhà làm việc cậu ta còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng khi lên đến tầng cao nhất, cậu ta liền lộ nguyên hình, mang theo nụ cười gian trá trên mặt bước chân vội vàng, như thể giấc mơ của cậu ta sẽ thành hiện thực ngay tức khắc.
Cậu ta vừa đắc chí cái liền lơ là, vì vậy giây tiếp theo liền ngã xuống như chó ăn shit.
Tân Tiểu La bật dậy kêu la như quỷ, định tức giận gào ầm lên, nhưng vừa nhìn thấy người đối diện, sắc mặt lập tức ủ rũ, ra vẻ đáng thương nói: "Anh, anh lại bắt nạt em nữa."
Người đàn ông ở đối diện mặc bộ đồng phục liên bang thẳng thớm, từ trên xuống dưới đều rất tỉ mỉ, ngay cả đôi găng tay màu trắng trên tay cũng thật chỉnh tề, tướng mạo anh ta có mấy phần giống Tân Tiểu La, nhưng lại không hoạt bát như Tân Tiểu La mà toát ra vẻ nghiêm túc nội liễm, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng càng làm tăng thêm sự sắc bén.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi? Đây là đại sảnh phòng quân vụ liên bang, mày chạy nhảy như kia thì còn ra thể thống gì?"
Thấy mình sắp phải