- Xem ra thời khắc cuối cùng sắp tới rồi.
Motaru nhìn trước mắt sôi trào bầu không khí tinh thần cũng chợt trở nên nghiêm túc, bởi hắn biết được cả hai phe thăm dò giai đoạn đã chấm dứt, tiếp theo mới chính là thời khắc định mệnh, là chiến thắng còn là thất bại, sau này "siêu phàm" địa vị trong mắt thế giới đều sẽ được quyết định trong thời khắc lúc này đây.
Mà Motaru hiện tại vị trí cũng có chút khó làm, thân làm nhân loại hắn hẵn nên theo nhân loại một phương mới đúng, chỉ là làm nhân loại Motaru biết nhân loại chổ đáng sợ, trước không nói đến các loại vũ khí hiện đại, chỉ riêng âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp ý đồ xấu tính toán cũng đủ khiến hắn đau đầu vô cùng.
Mặc dù người ta thường truyền tai nhau vài câu nói tương đối chuunibyou như cái gì "đứng trước thực lực tuyệt đối âm mưu quỷ kế đều là yếu đuối vô lực" hay "mệnh do ta không do trời"...!nhưng Motaru biết được đạo lý thân làm người đôi lúc "thân bất do kỷ", mặc dù hiện tại hắn độc lai độc vãng tự do tự tại không sợ người khác tính kế uy hiếp nhưng bản thân lại sợ rằng một ngày nào đó bản thân khi có trong lòng sở yêu và người hắn quan tâm gặp bất trắc lúc Motaru không biết bản thân khi ấy sẽ điên cuồng tới cỡ nào.
Vì thế mặc dù hắn thân làm nhân loại nhưng Motaru hiểu được bản thân cũng là một cái dị loại, mặc dù rất không muốn nhưng quả thật nếu bầy quái vật trước mắt dành chiến thắng vậy hắn sau này thân phận địa vị cũng sẽ cao lên mấy lần, nhân loại mang theo sợ hãi khi đối diện với "siêu phàm" cũng sẽ sợ "ném chuột vỡ bình" mà thiếu đi một chút ý nghĩ xấu.
Ài, quả nhiên làm người đôi lúc liền "thân bất do kỷ", từ khi nào ta lại biến trở nên tự tư như thế này rồi?
Trong lòng thầm than một tiếng, chỉ là rất nhanh Motaru liền đem chuyện này ném sau đầu hoàn toàn không lại để ý, bởi hắn biết bản thân cứ dây dưa mãi với "cá thể cùng tập thể mâu thuẫn" cái đề tài này tuyệt đối sẽ chẳng đi đến đâu cả, hắn nhiều lắm chỉ có thể cố hết sức bảo vệ những thứ xung quanh hắn mà thôi, đối với càng rộng hơn là thế giới lợi ích mà nói hắn chỉ có thể ở phía ngoài âm thầm cổ vũ mà không quậy nước đục tìm kiếm lợi ích cho bản thân đã là hắn đạo đức ranh giới cuối cùng.
- Ầm ầm ầm!!
Theo bầy quái vật lũ lượt lao nhanh di chuyển tạo thành từng đợt lại từng đợt sóng hướng về nhân loại quân đội phòng tuyến cuối cùng ập tới, mặt đất giờ đây cũng không thể chịu nổi bọn nó nặng nề mạnh mẽ bước chân mà âm thầm run rẩy, từng cái kiến trúc tại bầy quái vật lướt qua cấp tốc sụp đổ, theo mỗi bước chân quái vật đi qua nhân loại vết tích cấp tốc bị chôn vùi trong vó ngựa của sự hủy diệt tựa như đang dự báo về một cảnh tượng tận thế trong tương lai không xa.
Định mệnh thời khắc...!đã tới!!
...
- Tới bọn chúng tới rồi, tất cả đội hình cho ta nghiêm chỉnh.
- Hôm nay là một đêm đẹp để chết ở đây, nhưng cũng là thời điểm tuyệt hảo để nâng lên sự vĩ đại của Amarica quốc.
Tướng quân ánh mắt đây nghiêm nghị nhìn trước mắt đang ngày càng đến gần màn sương đen, mặc dù còn có một khoảng cách không nhỏ nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được mặt đất truyền tới nhàn nhạt chấn động.
Chỉ là hắn cũng không sợ hãi chút nào, ngược lại giờ đây hắn mới tìm lại được cảm giác được sống bấy lâu nay hắn đánh mất.
Tại trong chính trị giới lăn lộn quá lâu ngược lại khiến hắn trở nên mù mị quá nhiều, quả nhiên chỉ có chiến tranh mới có thể càng thêm trau dũa một con người bản lĩnh, cho dù là có mạo hiểm tính mạng đi chăng nữa.
- Tất cả...!khai hỏa!!
Theo Tướng quân ra lệnh tất cả chiến tranh khí giới cùng sỡ hữu binh sĩ tất cả đồng loạt nổ súng, nơi đây ban đầu là một vùng nội đô thị với vô số kiến trúc chọc trời nhưng giờ đây đã bị bọn hắn cho trưng dụng làm chiến hào tới cố thủ yểm hộ trong khi các loại xe tăng thiết giáp sẽ đương đầu trực tiếp với bầy quái vật.
- Phanh phanh phanh!!
- Ầm ầm