- Reng reng reng...
- Được rồi chúng ta kết thúc ở đây thôi, các em nhớ chuẩn bị bài đầy đủ cho tiết học hôm sau.
- Giờ thì chúc các em tan học vui vẻ, mọi người nhớ giải trí vừa phải không nên quá lố mà ảnh hưởng đến sức khỏe...
Đồng hồ đã điểm 17:00 pm, tiếng chuông tan học đúng giờ kêu lên, thầy giáo cũng thở dài thả lỏng một hơi cùng các học sinh trong lớp dặn dò, đợi cho học sinh theo quy định cúi chào xong liền ra về.
Mọi người trong lớp cũng bắt đầu sôi nổi lên, bầu không khí không còn áp lực đến nghẹt thở như trong tiếc học.
- Phùuu, quả nhiên một khi thức tỉnh tinh tú năng lực tiến độ liền trở nên chậm chạp vô cùng.
Motaru thất vọng thở dài thì thào nói.
Từ khoảnh khắc thức tỉnh tinh tú qua đi, Motaru liền chưa từng ngừng lại ghi chép, nhưng tiến độ thật không khả thi lắm.
Đem chữ viết từ khoảnh khắc vừa mới thức tỉnh so sánh với hiện tại thì dường như hoàn toàn y như đúc không khác nhau tí nào.
Nếu không phải vì thức tỉnh "siêu thú ngụy họa" Motaru được tặng kèm lượng lớn tri thức về bút pháp cùng họa kỹ mới có thể miễn cưỡng nhìn ra được một chút tiến bộ, Motaru có thể đều sắp cho rằng chính mình mấy tiếng đồng hồ nổ lực đều là công cốc.
Phải làm sao mới tốt a, tám cái tinh tú năng lực đều rất ngưu bức, tiềm năng đều là cực cao nhưng tiến độ thật mẹ nó chậm a, mà ta cũng không thể dành cả ngày để nghiên cứu năng lực đi.
Dù sao ta muốn "siêu phàm" năng lực để cuộc sống mình trở nên dễ dàng cùng thoải mái hơn, nếu ngược lại dành toàn bộ tinh lực cùng thời gian cho khai phát "siêu phàm" năng lực vậy ta sống làm mẹ gì nữa? Đập đầu vào ngực Sayano-sensei tự sát có khi còn có ý nghĩa hơn nha.
Motaru phẫn uât thầm nghĩ.
Hắn Motaru muốn là tự do tự tại mà không phải bị một thứ cụ thể nào đó rằng buộc, ngay cả thứ mê người như "siêu phàm" cũng không được, dù sao hắn cũng không cần trường sinh như đám xuyên việt giả khác, cắm đầu cắm cổ đi tu tiên tu tiên mấy trăm năm nhưng nhìn lại lại chẳng có nỗi một ngày yên ổn, không phải cùng người đấu chính là cùng thiên đấu, thắng được thiên đạt được phi thăng rồi lại tiếp tục cùng tiên đấu, trường sinh như thế thật có ý nghĩa sao?
Một đám bỏ gốc lấy ngọn gia hỏa...
Không biết có cách nào tăng tốc cái này tiến độ không, hoặc là có cách nào mườn nhờ ngoại lực tới giúp đỡ ta phụ trọng tiến lên không a?
Có cách nào khác không a, ta nhưng còn cả thanh xuân trước mắt đang đợi để thiêu đốt nhiệt huyết, sao có thể đem tất cả đều vứt bỏ được, ta không cho phép bởi vì dành quá nhiều tinh lực đi khai phá năng lực mà khiến cho con gái ra đời muộn đâu a...!
Nhưng thế giới này thật mẹ nó nguy hiểm, không có năng lực mạnh mẽ ta thật sống yên ổn tới khi nhìn mặt con gái chăng?
Rốt cuộc làm sao mới tốt đây...
- Bạch!!
- Motaru-kun đang suy nghĩ thứ gì à.
Nội tâm vô cùng bối rồi Motaru chợt cảm giác bả vai mình bị một bàn tay ai đó đập lên, đồng thời một giọng nam quen thuộc chợt truyền tới.
Motaru lúc này mới giật mình tỉnh lại, nhìn bên cạnh khuôn mặt quen thuộc hắn liền khua tay ra hiệu không có việc gì nói:
- A là chút ít chuyện râu ria mà thôi, Tayo-kun cứ về trước đi, ta sẽ tới đúng hẹn mà.
- Ừm vậy cũng được, nếu có gì khó Motaru-kun cứ nói ra nha, mặc dù nhà ta cũng không phải cái gì lớn dòng họ nhưng quan hệ ngược lại khá rộng biết đâu có thể giúp ích được cho Motaru-kun...
- Tất nhiên tất nhiên, nếu có gì cần giúp đỡ ta tuyệt đối sẽ nói cho Tayo-kun biết.
- Vậy chào nhé, ta đi trước.
Motaru lịch sự cười chào tạm biệt đối phương một tí rồi khuôn mặt lại lần nữa chăm chú thầm nghĩ.
Thôi được rồi vẫn là để cho "nước chảy đá mòn" tương đối tốt đi.
Giờ trước hết về nhà ăn uống no đủ một bữa sau đó chuẩn bị cho buổi thử việc đầu tiên đi.
Dù sao 300.000 J thật mẹ nó thơm a...
Mặc dù trong lòng vẫn luôn giữ lại một chút đề phòng đối với cái này thế giới nhưng Motaru vẫn là mong muốn mọi chuyện vẫn là "Thuận buồm xuôi gió" mới tốt.
Nếu cứ liên tục xảy ra sự kiện "ngoài ý muốn" mà mỗi lần đều tương tự