Sấm chớp rền vang, cuồng phong tứ ngược, tại vịnh Toky, một bóng người chân trần đạp đất, đầu đội gió mưa vẫn đứng bất động cùng thiên nhiên đối mặt, nếu có người thường ở đây chứng kiến tuyệt đối sẽ kinh ngạc như gặp thiên nhân, bởi dù cho là sóng biển như thiên quân vạn mã ập đến, giông tố như bầy mãnh thú mở ra miệng máu nuốt chửng, bóng người vẫn không có mảy may nhúc nhích, như thần linh bước ra từ sử thi, bất khả xâm phạm, không thể với tới.
- Chậc chậc, đúng là tâm bão có khác, hoàn toàn không phải lúc đầu có thể so sánh, dù ta đã thức tỉnh ba loại chakra nguyên tố nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tiêu a
Cả người ướt sũng nhưng thần thái vẫn tràn trề sức sống, Motaru suy nghĩ vu vơ, mặc dù không nói có thể ứng phó nhẹ nhàng nhưng cũng không quá khó khăn, mọi thứ đều nước chảy mây trôi, nhưng đồng thời hắn có thể cảm giác được trong cơ thể, chakra đang lấy tốc độ chóng mặt gia tăng, cùng với đó còn có tố chất thân thể của Motaru cũng đang dần tại mưa gió bên trong đạt được rèn luyện, mặc dù tốc độ nếu so với chakra phải nói là chậm như sên cũng không đủ, thật mẹ nó chậm chạp, nhưng Motaru cũng không vội, lý do, hắn đời còn dài, nếu qua nhiều năm như vậy mà vẫn không thể đạt được cấp độ như Guy thì hắn cũng nên đập đầu vô cặp gối của Sayano-sensei đi là vừa.
Thời gian khoảnh khắc này như đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mưa, gió, mây, sấm, và nước cùng Motaru, qua không biết bao lâu bầu trời dần lấy lại ánh bình minh, thủy triều đã sắp vượt qua đầu Motaru cũng bắt đầu rút lui, tận hưởng từng tia ấm áp xoa dịu thân thể đã sớm căng cứng, Motaru thở phào nhẹ nhõm:
- Hồ, cuối cùng cũng vượt qua, liên tục đứng mười mấy tiếng đồng hồ giữa bão tố quả không dễ dàng, là người bình thường hẵn đã sớm kiệt sức mà chết đi, chịu đựng nốt đêm nay là hoàn thành rèn luyện, sau đó dư âm hẵn cũng không rèn luyện được bao nhiêu ta cũng không cần tự làm khổ mình làm gì
- Rột rột rột rột
Từng âm thanh quái dị vang lên, lúc này Motaru mới nhận ra mình đã một ngày rồi chưa ăn gì, hơi suy tư hắn liền ra quyết định, nhìn lấy hải dương bát ngát vô ngần, Motaru mang theo nụ cười tự tin phóng xuống, hắn vốn không biết bơi nhưng bằng tố chất thân thể sớm đã vượt xa người thường, cùng với thủy nguyên tố chakra, Motaru vô sự tự thông, thỏa sức vùng vẫy trong nước, hắn hứng thú vô cùng ngắm nhìn dưới đáy đại dương, một màu tối đen nghịt, trừ bóng tối chính là bóng tối...
- Mẹ ngươi thế giới động vật, đã nói xong đại dương cảnh sắc rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, giờ ngươi lại cho ta xem cái này???
Tuổi thở giấc mộng bị phá vỡ trong chốc lác, Motaru hơi bất đắc dĩ, nhưng nhanh chóng tập trung lại, hắn thầm nghĩ:
- Thôi được rồi, vẫn là đồ ăn quan trọng, tuổi thơ ước mơ cái gì sau này sau vậy
Mặc dù dưới mặt nước, không gian tối thui, thị giác bị hạn chế nghiêm trọng nhưng Motaru vẫn có thể bằng giác quan siêu cường cùng với thủy chakra cảm nhận được chuyển động của dòng nước, rất nhanh Motaru liền bắt được một dòng nước ba động so cái khác ba động phải lớn hơn không ít, quyết định nhanh chóng, hắn phóng tới mục tiêu kia, rất nhanh Motaru liền biết mục tiêu là thứ gì.
một con cá đuối khổng lồ, chiếc mũi có hình thù kỳ quái, như lưỡi cưa điện có lẽ thuộc Bộ cá đao, độ dài ước chừng 1m7 có thừa, bình thường thợ lặn gặp phải cũng muốn tránh xa, nhưng giờ đây trong mắt Motaru lại dạt dào chiến ý, có sức mạnh to lớn nhưng không có chổ bộc phát đã sắp đem Motaru nghẹn chết, giờ đây nhìn thấy một sinh vật có hình thể không kém gì hắn thì sao có thể bỏ qua được chứ, chỉ thấy Motaru không chút chần chờ lao đến, một quyền tung ra, đập vào lưng cá đuối đao, bỗng nhiên bị tập kích bất ngờ cá đuối rít lên một âm thành kỳ quái liền quay người đối với hắn vung đuôi đập tới, mặc dù Motaru ở dưới nước đã có thể so sánh với thợ lặn hàng đầu nhưng nhân loại dù sao bẩm sinh đã