Kiếp trước cô sở dĩ lựa chọn đi làm công việc khuân vác chủ yếu là bởi vì cô muốn tiết kiệm tiền để mua một căn phòng nhỏ, mà công việc khuân vác có tiền lương cao hơn một chút.
Đời này cô không sốt ruột, làm công nhân khuân vác quá mệt mỏi, cũng không quá ổn định, lựa chọn công việc này cũng đủ ổn định, cũng không quá mệt mỏi, cô có thể có đủ thời gian học tập, cô muốn có một kỹ thuật làm nghề gì đó, chỉ có như vậy, sau này cô mới có thể lựa chọn công việc tốt hơn, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Lâm Niệm đang cố gắng làm việc cũng không biết, thời gian lúc này, danh tiếng của cô ở trong lòng mọi người sau bếp lại tăng lên một tầng.
“Cô gái nhỏ có vẻ rất chịu khổ.
”Đúng, lúc trước tôi còn cảm thấy cô ấy còn quá trẻ, bây giờ xem ra, con người vừa chăm chỉ vừa nguyện ý chịu khổ, là một đứa trẻ không tồi.
”"Cũng không phải đâu, Lý quản lý bên kia nói gọi hôm nay cô ấy mới phải tới đi làm, ngày hôm qua sau khi cất kỹ đồ đạc liền đi tới hỗ trợ, làm việc cũng lưu loát, so với người trước kia đã rời đi thì tốt hơn nhiều.
" Đổng Phúc Ny nói tiếp.
“Cô không thích người trước kia sao?" Có người cười nói.
“Có thể thích được sao, bảo rửa bát cũng có thể làm vỡ bát, rửa thực phẩm cũng rửa đến tung toé, bên phía đầu bếp Vương cũng không cần, còn mắng tôi một trận.
" Đổng Phúc Ny ủy khuất khuất nói.
Người bên cạnh hiển nhiên cũng biết đến tình huống này, vỗ vỗ vai cô ấy rồi nói: "May mà người nọ đi rồi.
"“Đúng vậy.
” Đổng Phúc Ny cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn giữ lại sự sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Niệm lại càng thêm hòa ái.
Trải qua hai ngày làm quen, Lâm Niệm dần dần quen với công việc trong nhà hàng.
Mỗi buổi sáng khi rời giường, cô vẫn có thói quen ra ngoài dạo một vòng, nhìn tình huống bên ngoài, cũng sẽ đặc biệt chú ý thời gian một chút.
Bốn người trong ký túc xá của cô, bởi vì mỗi ngày đều phải đến giữa trưa mười hai giờ mới có thể đi làm, cũng không thèm để ý đến lúc nào tỉnh lại, dù sao thì chung quy không có khả năng bốn người đều ngủ đến mười hai giờ, tự nhiên cũng không có ý định mua một cái đồng hồ.
Cho nên cô chỉ có thể nhìn sắc trời để phán đoán thời gian.
Đến ngày thứ ba, cô đã có thể