Một lát sau, cô đặt một đồng hai vào trong lòng bàn tay của Lâm Niệm, trịnh trọng nói: "Tôi biết, chị cảm ơn cô.
”Lâm Niệm nhận tiền, mỉm cười gật đầu với cô ấy, không nói thêm gì nữa.
Đợi đến khi Mạnh Kha Mẫn và Lưu Hân rửa mặt trở về, hai người trong ký túc xá đã trở lại trạng thái bình thường.
Lâm Niệm cũng bưng chậu đi lấy nước rửa mặt.
Buổi tối trong nhà hàng sẽ có nước nóng, nhưng cần thời gian, cho nên khi các cô muốn rửa mặt sẽ không trực tiếp đi toàn bộ, trên cơ bản đều là từng nhóm đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Niệm vẫn không nói nhiều với Đổng Phúc Ny.
Đại khái là ảnh hưởng của kiếp trước, cô đã sớm quen với việc sống một mình, cũng không thích quản chuyện của người khác, cuộc sống của Đổng Phúc Ny trôi qua như thế nào, cô ấy tự quyết định là được.
Cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày.
Sau khi Đổng Phúc Ny trở về nhà một chuyến, cũng không có nói chuyện trong nhà với Lâm Niệm, chỉ là giống như trước kia làm việc với cô, tuy rằng thời điểm làm việc cũng sẽ nói chuyện với nhau, nhưng khi nói lại là chút ít chuyện vặt vãnh, không có nói đến tình huống trong nhà.
Cô không nói, Lâm Niệm tất nhiên cũng sẽ không đi hỏi, vẫn từng bước trải qua những ngày phía trước.
Lại là một buổi tối, Lưu Hân chủ động tìm tới Lâm Niệm, hơn nữa còn tìm được cô trong tình huống xung quanh không có ai.
Trong một góc ở bên ngoài phòng bếp, Lưu Hân kéo tay Lâm Niệm, cười ha hả nói: "Tiểu Lâm à, cô cảm thấy quan hệ của giữa hai chúng ta thế nào, tôi đối với cô cũng coi như tốt đúng không?”Lâm Niệm không hiểu ý của cô ấy, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừ, rất tốt.
”Bốn người trong ký túc xá của các cô, bình thường cơ bản đều đi làm và tan làm vào cùng một giờ, thời gian buổi sáng và lúc tan tầm trở về nghỉ ngơi đều ở cùng một chỗ, một thời gian ở chung, cũng coi như có chút tình cảm khi ở cùng ký túc xá.
Theo trực giác của Lâm Niệm thì Lưu Hân người này không thích cô lắm và cô cũng vậy, nhưng hai người cũng không quá mức mâu thuẫn, cho nên bữa sáng mỗi ngày Lâm Niệm mang theo vẫn sẽ có một phần thuộc về Lưu Hân.
Lúc này cô ấy hỏi như vậy, Lâm Niệm tất nhiên sẽ không phản bác cô ấy.
Mà trong lúc cô đang suy nghĩ như vậy, Lưu Hân lại đảo con ngươi, sau đó tươi cười trên mặt cành sâu hơn, nắm chặt tay Lâm Niệm nói: "Tiểu Lâm,