"Là một đứa trẻ ngoan, cô ấy nguyện ý hỗ trợ đương nhiên là không thể tốt hơn, cứ như vậy cũng dễ ăn nói hơn với lão Lưu.
" Ông chủ nói, "Cô cảm thấy chúng ta nên khen thưởng cái gì cho cô ấy?"Lý Vân nghiêm mặt, nói suy nghĩ trước khi đến của mình ra: "Tôi cảm thấy cũng không cần phải khen thưởng cái gì, nếu là đổi công việc, vậy tạm thời cũng thay đổi tiền lương, về phần khác, cũng phải gọi lão Lưu "Hắn suy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói: "Như vậy cũng được, cô đi nói với lão Lưu đi, kêu hắn cũng đừng quên lòng tốt của người ta.
”“Vâng.
” Lý Vân lập tức gật đầu.
Buổi chiều, Lý Vân đi đến nhà của lão Lưu ở gần đó.
Lúc này Lưu Đống đang ngồi bên cửa, cả người đều suy sụp, nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn xem ai đến, thấy người đến là Lý Vân thì lập tức đứng dậy, co quắp mở miệng: "Quản lý … tôi… cô bảo tôi suy nghĩ lại về việc này, tôi đang suy nghĩ lại.
”"Không cần suy nghĩ nữa.
" Lý Vân nói, thấy Lưu Đống lộ ra vẻ mặt ảo não thống khổ, cố ý không nói rõ mọi chuyện trước, mà là hướng mắt nhìn vào trong nhà, "Chị dâu có ở nhà sao?"“Có, tôi có" Người ở bên trong tựa hồ cũng đang nghe âm thanh ở bên ngoài, khi nghe thấy Lý Vân nhắc tới thì lập tức lên tiếng, cũng bước nhanh đi ra, hướng về phía cô mỉm cười lấy lòng.
“Quản lý, xin chào, tôi tên là Viên Quế Hoa, cô gọi tôi Quế Hoa là được rồi.
”Lý Vân gật gật đầu, nhìn nhìn vào bên trong nhà một chút, cô vẫn luôn biết cuộc sống của một nhà Lưu Đống không tốt lắm, nhưng trước đó chưa từng tới, lúc này tới đây, cô phát hiện nhà Lưu Đống tuy rằng nghèo nhưng bên trong phòng nhà lại được quét dọn rất sạch sẽ, hình như cũng giống như những gì Lâm Niệm nói, vợ Lưu Đống bởi vì quanh năm suốt tháng ở nhà quan tâm chăm sóc con trai, làm những công việc này cũng rất ra dáng ra hình.
Nhìn đến đây, Lý Vân cũng cảm thấy yên tâm, thấy hai người vẫn lộ ra vẻ mặt lấy lòng như cũ, cười một tiếng rồi đem mục đích hôm nay mình tới nơi này nói ra, chủ yếu là nói chuyện Lâm Niệm chủ động đề xuất đổi công việc hai bên cho nhau.
Sau khi nói xong toàn bộ, cô lại nhắc đến