Mặt trời chói chang treo ở trên cao.
Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người.
Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển.
Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc.
Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau.
Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên.
Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to.
“Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua.
Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về.
“Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy.
Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống nghỉ ngơi.
Quý Tinh Nhiên vội vàng kiểm tra đế giày của Thẩm Tuệ Tâm, quả nhiên đế của đôi giày rơm này đã bị mài mòn.
Những vết phồng rộp ở lòng bàn chân vẫn còn chưa tan, hiện tại còn đang rỉ máu.
Tình hình của Quý Xương Minh thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Bởi vì ông vừa bị đánh một trận bằng roi trước khi lên đường.
Những vết thương do đòn roi quất trên người khiến Quý Xương Minh đau điếng, giữa tiết trời oi bức, trán cũng thấm đẫm mồ hôi, ông vốn là người giỏi nhẫn nhịn, vậy mà nay lại đau đến nhe răng trợn mắt.
“Còn khổ hơn hồi cha bỏ học đi công trường làm việc nữa!”Quý Tinh Nhiên thở dài nói: “Trước đây con đọc tiểu thuyết thấy mọi người xuyên qua thì đều được hưởng phúc.
Tại sao tới phiên chúng ta lại bị đi lưu đày chứ?”Ba ngày trước, Quý Tinh Nhiên đã nhận được thư mời nhập học từ trường đại học mà mình thích.
Cả nhà quyết định tận dụng kỳ nghỉ hè này để đi du lịch.
Kết quả họ gặp được tên hướng dẫn viên du lịch vô đạo đức, đem nhốt bọn họ trong một cửa hàng dành cho du khách ở lưng chừng núi.
Còn nói rằng