Ba cái bánh bao đen như mực bằng cỡ nắm tay của người lớn, ba bát cháo loãng có thể phản chiếu được bóng người.
Quý Xương Minh vốn lớn lên ở nông thôn, vừa cầm lấy liền nhận ra ngay: “Là bánh bao nhân rau dại, lớp vỏ bên ngoài là bột mì thô.
”Đây là loại bột kém chất lượng nhất.
Có lẽ nó còn được trộn chung với trấu nên mới đen như vậy.
Quý Tinh Nhiên ngửi thử, một mùi khô khan nhàn nhạt bốc lên.
Cũng may là nó không có vị chua.
Nàng cắn thử một miếng, dùng sức nuốt xuống, vẻ mặt thống khổ nói: “Cổ họng con rát quá.
”Quý Xương Minh muốn đoạt lấy bánh bao rau dại trong tay Quý Tinh Nhiên: “Để cha ăn cái này cho, con ăn cháo đi.
”Quý Tinh Nhiên lắc đầu: “Cha, nương, chúng ta đừng nhường nhịn nhau, ít nhất còn phải ăn món này tận hai tháng, phải tập quen dần.
”Nàng không muốn trở thành gánh nặng cho cha nương.
Những người khác sau khi xuyên qua đều rất trâu bò, làm gì có chuyện nàng xuyên qua còn để cha nương chăm sóc.
Nàng phải làm việc chăm chỉ để chăm sóc cho họ mới đúng.
Quý Xương Minh cùng Thẩm Tuệ Tâm thấy con gái hiểu chuyện như vậy đều cảm thấy vui mừng.
Nhưng nghĩ lại nàng phải hiểu chuyện trong hoàn cảnh như này thì không khỏi đau lòng.
Sau một hồi xúc động, một nhà ba người đành chấp nhận tình cảnh trước mắt.
Húp báo cháo loãng kia, lại ăn từng miếng bánh bao rau dại.
Loại bánh bao này rất khô, bởi vậy một bát cháo cũng không thể cứu vớt được.
Quý Xương Minh nuốt một ngụm bánh bao rau dại rồi nói: “Ta vừa mới làm quen với vài nam tử ở trong tộc, buổi trưa chúng ta sẽ được nghỉ ngơi một giờ.
”“Bọn quan binh sẽ chọn chỗ có nước để dừng lại, muốn uống nước thì đi tới sông lấy.
”Thẩm Tuệ Tâm nói: “Nước sông không thể uống trực tiếp được, có ký sinh trùng! ”Còn chưa kịp nói xong, giọng nói của Thẩm Tuệ Tâm liền nhỏ dần như muỗi kêu.
Bởi vì bà đã hiểu ra, đã đến lúc này rồi còn quan trọng gì mấy thứ râu ria đó.
Quý Tinh Nhiên liền nảy ra một ý: “Cha, nương, chúng ta cứ uống nước trong ba lô trước đi, buổi tối nghỉ ngơi chắc chắn sẽ đốt lửa,