Tần Dư nhìn thấy ánh mắt của chị dâu cả, mặt cậu bé hơi đỏ lên, sau đó vội vàng dời tầm mắt, “Cho em, anh không thích ăn kẹo.
”Cậu bé nhét viên kẹo trong tay mình vào tay em gái.
Tần Mai đương nhiên không muốn lấy, bọn họ là anh em sinh đôi, sao cô bé lại không biết anh hai cố ý để lại cho mình chứ.
“Anh hai, em không lấy……” Sau đó trả viên kẹo lại.
Dung Yên không nhìn nỗi nữa, “Hai viên kẹo thôi mà, hai đứa cứ ăn phần mình đi, ngày mai vẫn còn.
”Nếu không phải cô sợ làm hai đứa nhỏ sợ, có thể cho bọn họ thấy cái gì gọi là thực hiện tự do ăn kẹo.
“Đúng rồi, buổi sáng muốn ăn gì?”Vừa thay đổi chủ đề, ba anh em Tần Dã không còn chú ý đến kẹo nữa.
“Không, không nấu bữa sáng……” Tần Mai co quắp bất an mà nắm góc áo của mình, “Bây, bây giờ em lập tức đi nấu……”“Vậy nấu chút cháo trắng đi! Anh cả của em cũng muốn ăn.
” Quan trọng là…… Cô cũng muốn ăn.
Tần Mai càng thêm bất an, cô bé ngập ngừng mở miệng, “Hết, hết gạo rồi……”Từ cuối cùng nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
Dung Yên:……Ngay cả gạo cũng không có? Nghèo như vậy sao?Tần Dã nhớ lại, hôm trước làm đám cưới, đã đưa chút lương thực cuối cùng trong nhà sử dụng hết rồi.
Vốn là định tối hôm qua lên núi mang về vài thứ, sau đó tìm người đổi chút lương thực và tiền, không ngờ rằng anh lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
“Tần Dư, em đến nhà đại đội trưởng xem, có thể mượn chút gạo về đây.
Hai ngày nữa khi tính công điểm sẽ trừ nợ lại cho ông ấy.
” Cũng không thể trơ mắt nhìn cả nhà họ chết đói đúng không?Với tình trạng hiện giờ của anh, ít nhất không thể làm việc trong hai tháng.
Nghĩ đến đây, mặt mày anh trở nên u ám.
“Đúng rồi, nhân tiện nói cho ông ấy biết chuyện anh bị thương không thể di chuyển và xin đại đội trưởng……