Bên này Dung Yên ra ngoài đi dạo, cô đi tới nhà đại đội trưởng.
Cả nhà đại đội trưởng đang ăn cơm, nhìn thấy cô bước vào, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người cô.
“Đại đội trưởng, ăn cơm đi!” Dung Yên cười thoải mái đi vào.
Đại đội trưởng:……Không có mắt nhìn sao?Một cô gái da mặt mỏng sao lại đến nhà người khác lúc nhà người ta đang ăn cơm chứ?“Đồng chí Dung Yên à! Có việc gì sao?”Không vào trọng tâm không ăn được.
Dù sao thì ở thời buổi này, nhà ai cũng không có nhiều thức ăn dư.
“Đại đội trưởng, cháu đến tìm thím có chút việc, thím, nhà thím có trứng gà không? Cháu muốn dùng đường nâu đổi lấy trứng gà của thím.
”Vốn dĩ khi Hoàng Thúy Hoa nghe thấy cô nhắc tới trứng gà, bà ấy khá khó chịu.
Còn biết xấu hổ hay không, tự nhiên nhắc tới trứng gà nhà bà ấy.
Nhưng khi nghe được câu sau là cô muốn dùng đường nâu để đổi, khuôn mặt đen đó lập tức chuyển sang tươi cười, đặc biệt là khi nhìn thấy cô thật sự cầm một bao đường đến, bà ấy cười tới lộ cả hàm răng vàng ra bên ngoài.
Vội vàng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, “Có, cô muốn đổi bao nhiêu trứng gà?”Dung Yên nhìn thái độ thay đổi rõ ràng của bà ấy, nụ cười càng sâu hơn, “Có thể đổi hai mươi quả trứng gà không? Chạng vạng ngày hôm qua Tần Dã nhà chúng cháu lên núi đốn củi, kết quả không cẩn thận bị rắn cắn ngã xuống vách núi mà bị ngã gãy chân, vì thế cháu muốn đổi chút trứng gà với thím để bồi bổ cho anh ấy.
”Câu nói này của