“Dầu đổ nhiều chút, chút nữa chị mua thêm.
Hay là rán thêm hai quả trứng nữa đi….
.
”Tần Mai:!.
.
Tần Dư:! !.
.
Hai anh em liếc nhau một cái, nhanh tay rán xong một đĩa trứng gà.
Nếu chậm thêm chút nữa sợ là chị dâu bắt nấu cả rổ trứng vừa mua về mất.
Dung Yên bị động tác của hai anh em làm cho buồn cười, ba quả thì ba quả, chút nữa cô lên trấn trên thì mua thêm mấy thứ khác là được rồi.
Rán trứng xong thì bỏ vào đĩa, sau đó bê ra cái bàn ở ngoài phòng.
“Cho anh cả em một chén cháo, bát đó cho nhiều trứng gà chút.
”Chuyện này làm cho Tần Dư Tần Mai rất vui vẻ.
Hai người có được ăn hay không không quan trọng, nhưng anh cả thì cần phải bồi bổ thật tốt.
Dung Yên nhìn hai vóc dáng nhỏ nhắn kia, thở dài một hơi, sợ chúng nó bị bỏng.
“Để chị bưng vào cho.
”Nhận lấy bát từ tay Tần Dư, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ.
Tần Dã nằm ở trên giường bởi vì không thể động đậy cho nên cực kì khó chịu.
Việc gì cũng không làm được.
Đúng lúc này nhìn thấy cửa phòng mở ra, Dung Yên đạp theo ánh sáng bước đến.
“Qua đây, ăn cháo.
” Dung Yên đi đến trước giường, nhìn người đang nằm bên trên không thể nhúc nhích, cuối cùng mới nhớ ra hình như cô quên mất cái gì.
Đó chính là Tần Dã cần người đút cho ăn nha!Thiếu nữ chìm trong khó xử đến chết lặng.
Có lẽ Tần Dã nhìn thấy sự rối rắm trên mặt cô, biết cô đang nghĩ đến cái gì.
Anh rũ mắt, sau đó thấp giọng bảo: ”Em đặt chén ở đây là được, giúp anh gọi Tần Dư vào đây.
”Dung Yên nghe thấy anh nói vậy, mắt trợn trắng, “Được rồi cũng có gì đâu, em đút cho anh.
”Trong miệng còn lẩm bẩm một câu: Mỹ nhân chết bầm, bổn tiểu thư còn chưa từng hầu hạ qua ai đâu.
Cho dù cô nói rất nhỏ, nhưng cố tình Tần Dã vẫn nghe thấy cực kỳ rõ, khóe miệng không kìm được hơi cong lên một chút.
Thanh âm ngược lại rất bình tĩnh: ”Vậy làm phiền em rồi.
”Một người là lần đầu tiên