Cô bé ngước đầu nhìn về phía chị dâu cả.Dung Yên nhìn ra được suy nghĩ của Tần Mai từ trong ánh mắt của cô bé, “Có phải em muốn cho anh cả xem không?”Tần Mai vội vàng gật đầu.Dung Yên mỉm cười, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, chính là thích khoe khoang.“Được, đi thôi.”Được chị dâu cả cho phép, cô bé nhanh chóng chạy đi.Tần Dư thấy vậy, cũng không nhịn được mà đi theo em gái.Dung Yên có thể nhìn thấy tâm trạng vui vẻ lúc này của hai anh em từ bóng lưng của bọn họ.Cô không nhịn được mỉm cười và lắc đầu, sau đó cô cũng nhấc chân đi về phía phòng chính.Cô không vào trong phòng, mà khoanh tay dựa vào khung cửa.Tần Dã cũng nhìn thấy cô, “Cảm ơn em!“ Cảm ơn tất cả những gì em đã làm cho ba anh em anh.Anh biết rằng mười đồng mình đưa cho cô, căn bản không thể mua được nhiều quần áo như vậy, cho nên số tiền này là cô tự mình bỏ ra.Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khôn xiết của em trai và em gái, anh mới nhận ra rằng cho dù bản thân có làm tốt đến đâu thì vẫn có những chỗ thiếu sót.“Không cần cảm ơn, em cam tâm tình nguyện mà, đúng rồi, em cũng mua cho anh hai đôi, lát nữa em mang đến cho anh.”Khi Tần Dã nghe thấy những lời của cô, anh không nhịn được giật mình.Anh thật sự không ngờ rằng Dung Yên thậm chí còn mua đồ cho mình nữa.Chẳng lẽ...!Cô ấy thật sự có chút thích mình sao?Dung Yên không biết suy nghĩ trong đầu Tần Dã, cô vẫy tay với hai anh em Tần Dư.“Được rồi, đến giờ ăn tối rồi, mau đi ăn cơm trước đi rồi nói chuyện tiếp.”Hai anh em